Trong nỗi sợ hãi, lại một chiếc bước chân vang lên.
Một con ma ca rồng khác cũng đi tới.
“Bữa tối nay đâu?”
“Đã sớm chuẩn bị rồi.”
Đó là giọng nói của cặp vợ chồng đó.
Lúc này nó không mặc da người, dùng ngoại hình của ma ca rồng nói chuyện, hình tượng này vô cùng kỳ lạ.
Con ma cà rồng đột nhiên mỉm cười: “Bữa tối hôm nay có chút tinh nghịch.”
“Nó đang trốn trong giỏ tre.”
Hai con ma cà rồng đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung, nước bọt chảy ra từ miệng.
Nó sớm phát hiên ra tôi từ lâu rồi.
Tôi hoảng hốt nhảy ra khỏi giỏ tre, chạy ra ngoài, không thể tìm được lối ra, chỉ có thể chạy lên lầu theo hướng con ma cà rồng xuất hiện.
Vóc dáng ma cà rồng quá cao, ngôi nhà chật chội đối với nó, việc di chuyển bị hạn chế, các chuyển động trở nên cồng kềnh.
Đây là nơi duy nhất tôi nghĩ có thể nghĩ ra để an ủi bản thân trong lúc này.
Tôi chạy quá vội vàng, suýt ngã mấy lần trên đường.
“Tân Di đại sư.” Tôi hét lên: “Cứu mạng.”
Giọng Tân Di thở hỗn hễn: “Tôi đã đến đường Thiên Kiều rồi, đang vượt qua các chướng ngại vật.”
Tôi vừa khóc vừa xông vào phòng, khóa cửa phòng.
Con ma cà rồng va vào cửa, dừng lại.
Tôi nghe nó nói: “Cô gái, cô hãy mở cửa ra đi, không phải cô muốn biết bạn trai mình ở đâu sao?”
“Cô ra ngoài, tôi đưa cô đi tìm anh ta.”
Tôi không phải đứa trẻ 3 tuổi, lời nó nói tôi căn bản không tin.
Căn phòng này trông không khác gì căn phòng ngủ bình thường.
Nhưng cánh cửa sổ bị bịt kín, tử sắt vô cùng lớn.
Con ma cà rồng bên ngoài cửa đang điên cuồng đập cửa, tiếng rên rỉ càng ngày càng lớn.
Tôi không còn nơi nào để chốn thoát……
Khi con người vô cùng hoảng loạn, trong tiềm thức sẽ luôn trốn ở nơi mà họ cảm thấy an toàn nhất.
Tôi chỉ do dự một lúc, sau đó chjay lại mở cửa tủ, sắp vào trong, nhưng chợt dừng lại khi nhìn rõ tình trạng trong tủ.
Tôi ngã xuống đất, Tôi thậm chí còn không nghe thấy Tân Di gọi mình qua tai nghe.
Trong tủ quần áo to được bao phủ dày đặc bởi da người.
Đầy đủ và đàn hồi.
Có nam có nữ, có già có trẻ.
Ở đây, nó hình như là “tủ quần áo” của hai con ma cà rồng.
Và phần da treo ngoài cùng nhăn nheo, có vẻ như vừa được cởi ra.
Tôi nhìn khuôn mặt rất quen thuộc đó, đột nhiên ngã xuống đất.
Đó là da của Trình Hạo.
Con ma cà rồng đã mặc bộ da này để khiến tôi nhầm lẫn.
Trình Hạo……thật sự đã c.h.ế.t rồi.
Ầm.
Có tiếng động lớn từ phía sau, cánh cửa bị dẩy ra, ma cà rồng thở dốc bước vào.
Tôi hét lên chui xuống gần giường, nhưng nó đă bắt lấy mắt cá chân tôi một cách chính xác.
“A” Tôi không ngừng vùng vẫy, nhưng vẫn bị nó xách ngược lên.
Con ma cà rồng có tâm trạng không được vui: “Tôi bảo cô ra ngoài cô không ra, hại tôi phải phá cửa.”
“Giống như bạn trai của cô vậy, cả hai người đều rắc rối.”
Nghe những gì nó nói về Trình Hạo, sợi dây trói buộc trong đầu tôi cũng đã đứt, vung tay đánh vào đầu nó: “Mày đã g.i.ế.c Trình Hạo, là bọn mày đã g.i.ế.c Trình Hạo.”
Ma cà rồng đập tôi vào tường, tôi lập tức cảm thấy chóng mặt, cảm thấy dòng m.á.u ấm chảy ra từ trán.
“Là hắn tự tìm cái chết, ngày hôm đó chúng tôi không định ăn, nhưng hắn ta lẻn vào nhà bếp của chúng tôi, nên trở thành khẩu phần ăn của chúng tôi.”
Tiếng cười của ma cà rồng thật chói tai, như một con d.a.o sắt bén cứa vào tim tôi hết lần này đến lần khác.
Nó đưa thẳng tôi vào bếp.
Tôi bị đặt trên bàn mổ.
Con ma cà rồng chờ đợi rất lâu đã cố định tứ chi của tôi.
“Trông không tệ.”
Nó có cái lưỡi dài, âm thanh chậc chậc.
Một cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể tôi, mùi c.h.ế.t chóc bao trùm lấy tôi.
Con ma cà rồng cầm con d.a.o làm bếp chĩa vào cổ tôi, đúng lúc định cắt xuống , một con ma cà rồng khác đã ngăn nó lại.
“Cô ta vừa đánh tôi, cảm thấy có chút tức giận.” Nó trợn mắt lên: “Hôm nay, tôi muốn ăn sống.”