Tân Di

5


Người tiếp theo lấy được hồng bao, là một cư dân mạng tên M.

Anh ta là một sinh viên đại học gần đây, năm nay năm 2.

Sau khi lấy được hồng bao, anh ta lập tức kết nối với phòng phát sóng trực tiếp của tôi.

Còn mở cả camera.

“Chủ phòng, tôi muốn đoán mệnh!”

Ngay khi anh ta xuất hiện, ngay lập tức bão bình luận sôi nổi lên.

“Soái ca à…..”

“Chết tiệt, tôi cảm thấy anh ta có chút quen mắt.”

“ Anh trai này đẹp trai quá, cho 1 lượt theo dõi.”

M có chút xấu hổ trước những lời khen, đầu hơi cúi: “Không có, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi.”

“Còn ngại ngùng nữa, quá ngây thơ rồi đó.”

“Ha ha ha, thật sự thú vị.”

Tôi liếc nhìn anh ta: “Muốn đoán cái gì?”

M nghe thấy vậy, không còn quan tâm đến những bình luận đó nữa, biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Chủ phòng, tôi luôn cảm thấy gần đây bạn cùng phòng của tôi không ổn lắm.”

Tôi: “Cụ thể chút, không ổn như thế nào?”

M hơi cau mày, cố nhớ lại.

Anh ta nói: “Lần đầu tiên phát hiện cậu ấy không ổn là vào nửa tháng trước, hôm đó là nửa đêm, tôi khát nên dậy uống nước, thì phát hiện cậu ấy đứng bất động ngay ở đầu giường của tôi, cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi.”

“Dọa tôi sợ một trận, hỏi cậu ấy có việc gì không thì cậu ấy cũng không nói, thậm chí còn cười toe toét với tôi…..”

Dân cư mạng ngạc nhiên:

“Quá dọa người rồi đó…..”

“Có phải mộng du không?”

M nhìn bình luận, lắc đầu nói: “Không phải mộng du.”

Vẻ mặt của anh ta có chút khó tả, dường như anh ấy không biết nên nói như thế nào.

“Ban ngày cậu ấy cũng không ổn lắm, rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ cao 1m8,  nhưng mà hành vi gần đây có chút……..”

Anh ta nói chưa hết câu, có một âm thanh kỳ lạ truyền đến từ cửa ký túc xá.

“Mình về rồi.”

Giống như việc nam giả giọng nữ vậy.

Có chút buồn nôn.

M giật mình, vô thức giấu điện thoại sang một bên.

Dù camera bị che đi khuất một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh trong ký túc xá.

Chỉ thấy một người cao 1m8 từ cửa bước vào.

Vặn eo đi đến bên cạnh M, nằm trên lưng anh ta, nũng nịu nói: “Anh yêu à, có nhớ em không?”

M khóe miệng giật giật: “Sao cậu quay về rồi? Bây giờ không phải có tiết sao?”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Tôi quên đem sách.”

Cậu ta đứng dậy khỏi người M, tìm cuốn sách từ tủ: “Anh yêu à, em đi trước nha.”

Cư dân mạng ăn dưa sớm đã hóa đá

“………”

“……. có chút thú vị nha.”

“Thành thật mà nói, những loại này tôi chỉ thấy qua ở Thái Lan thôi.”

“Anh M anh tự cứu bản thân đi nhé.”

M thở dài, cảm thấy bất lực: “Như mọi người nhìn thấy, cậu ấy thật sự không ổn.”

“Đại sư, cô có thể giúp tôi đoán mệnh được không, rốt cuộc là cậu ấy bị làm sao vậy?”

Tôi nhấp một ngụm nước: “Xem qua rồi.”

“Bạn cùng phòng của cậu sắc mặt trông xanh xao, ánh mắt lờ đờ, bước đi loạng choạng, gót chân không chạm đất, cậu ta rõ ràng là bị trúng tà.”

M giật mình: “ Trúng tà?”

Tôi hỏi anh ta: “Gần đây ở trường của cậu có ai c.h.ế.t không?”

M sững sốt một chút, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Có.”

“1 tuần trước, có một nữ sinh nhảy lầu tự sát, nơi tự sát cách tòa nhà ký túc xá của chúng tôi không xa.”

Anh ta vừa nói những lời này, bão bình luận lập tức nhốn nháo.

“Chết tiệt, tôi vừa nói nhìn anh ta rất quen, hóa ra là học cùng trường với tôi.”

“Tôi cũng nhận ra, anh ấy là Mạnh Thiên Minh của Học Viện Khoa học Toán học.”

“Anh ấy nói nữ sinh nhảy lầu tự sát đó, tôi có quen biết, là học muội cùng chuyên ngành với tôi.”

“…….”

Với sự giúp đỡ của cư dân mạng, chúng tôi dần dần hiểu được toàn bộ sự việc.

Cô gái nhảy khỏi tòa nhà tên là Từ Giai.

1 tuần trước, trên tường trường học đột nhiên truyền ra một bức thư tỏ tình.

Người nhận là là Mạnh Thiên Minh.

Chữ ký được ký bởi Từ Giai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.