Tân Di

7


“Có chút dọa người, da gà của tôi nổi lên hết rồi.”

“Chủ phòng đừng dọa tôi, tôi rất nhát gan.”

“Mọi người thật sự tin à? Nhìn thôi cũng biết chủ phòng đang cố lừa mọi người !”

“Tin Chân tỷ, sống mãi.”

“Có ai cảm thấy ký túc xá của Mạnh Thiên Minh đã trở nên tối tăm không?”

……..

Vừa nói, Mạnh Thiên Minh cả người đều toát ra mồ hôi lạnh.

Người trong phòng phát sóng trực tiếp không cảm nhận được, nhưng anh ta thì có thể!

Trong ký túc xá không chỉ ánh sáng tối tăm, thậm chí nhiệt độ cũng đột ngột giảm xuống.

Anh ta cảm thấy bản thân không thể cử động được .

Một tiếng rít lên.

Cánh cửa của ký túc xá bị ai đó đẩy ra.

Bạn cùng phòng Trương Trạch bước vào.

“Anh yêu à, em về rồi.”

Anh ta khó khăn giật giật khóe miệng: “Tan học sớm vậy sao?”

Trương Trạch cười lạnh: “Vẫn chưa tan học, lúc này, mặt trời đã lặn rồi.”

Mạnh Thiên Minh nhịn không nổi nữa, bỗng nhiên đứng dậy khỏi bàn, đang định mở cửa đi ra ngoài.

Nhưng điều kỳ lạ là cánh cửa không thể mở được.

Trương Trạch bước tới phía sau anh ta, dường như đang kề sát vào người anh ta: “Sao cậu lại chạy?”

Mạnh Thiên Minh sợ hãi kêu lên: “Chân tỷ! Đại sư! Cứu tôi!”

Bình luận bùng nổ.

“Thế giới quan của tôi sụp đổ rồi.”

“Nghĩ thầm trong lòng, tôi yêu khoa học.”

“Chân tỷ, mau ra tay đi!”

Tôi hảo tâm nhắc nhở: “Cho dù tôi có ra tay thì cũng phải cần thời gian. Mạnh Thiên Minh, tôi khuyên cậu một câu, lập tức xin lỗi, thú nhận tất cả những gì cậu đã làm.”

“Nói không chừng Từ Giai hài lòng, sẽ tha cho cậu một mạng.”

Lúc này, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã lên đến 10.000 người, nhiệt độ rất cao.

Nhiều người trong số họ học cùng trường với Mạnh Thiên Minh.

Mạnh Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi: “Thật sự không liên quan đến tôi.”

Tôi cười lạnh một tiếng, nói không ra lời.

Trương Trạch ở phía sau lưng anh ta, ôi không, Từ Giai nghe được những lời này, toàn bộ khí chất lập tức thay đổi.

Hắn túm lấy cổ của Mạnh Thiên Minh, ép cả người hắn vào cửa.

“Tao muốn mày phải chết!”

Giọng nói nửa nam nửa nữ, hơi kỳ lạ.

 Mạnh Thiên Minh sắc mặt đỏ bừng, tách tay của hắn ra.

Từ Giai ném anh ta xuống đất.

Mạnh Thiên Minh nằm ở trên đất, không ngừng ho.

Tôi hét lớn: “Còn không mau xin lỗi? Thật sự muốn mất mạng sao?”

Mạnh Thiên Minh toàn than rung rẩy, không nhịn được nữa mà bật khóc.

Anh ta quỳ xuống đất: “Từ Giai! Xin lỗi!”

“Tôi sai rồi, tôi không nên lừa cậu, không nên coi cậu như lốp dự phòng, không nên truyền lá thư tỏ tình của cậu ra ngoài.”

“Lòng hư vinh của tôi đã gây ra chuyện, một bên cảm thấy cậu không xứng với tôi, một bên lại muốn cảm nhận sự mến mộ của cậu.”

“Chúng ta quen biết nhau 8 năm rồi, lúc học ở cao trung tôi rất mập, tất cả mọi người đều cười nhạo tôi, chỉ có một mình cậu đối xử tốt với tôi, sẵn sàng coi tôi là bạn . Từ Giai, tôi không nghĩ đến cậu sẽ nhảy lầu!”

“Sau khi lên đại học, tôi gầy đi rất nhiều, được mọi người khen ngợi và săn đón, dần dần tôi bắt đầu nghĩ rằng ở bên cạnh cậu có chút mất mặt……nên tôi mới tìm lý do để chia tay với cậu.”

“Là tôi tự phụ, tôi không biết xấu hổ, tôi không xứng đáng với lòng tốt của cậu.”

Mạnh Thiên Minh khóc đến chảy nước mũi, một chút hình tượng cũng không có.

Cư dân mạng cũng bị sốc trước sự đảo ngược này.

“Đi c.h.ế.t đi! Đồ cặn bã!”

“Trông rất giống con chó, bạn một chút cũng không giống con người!”

“Thật may tôi còn nghĩ anh ta đẹp trai tới mức xem anh ta như nam thần, tôi sẽ nói với bạn cùng phòng của tôi, để bọn họ nhận ra bộ mặt thật của anh ta.”

“Cựu sinh viên trường Đại học XX tới đây xem đi nào.”

Từ Giai cứng đờ tại chỗ, cúi đầu nhìn Mạnh Thiên Minh, hai dòng m.á.u và nước mắt từ gò má rơi xuống.

Mạnh Thiên Minh từ sớm đã khóc đến ngất đi rồi.

Tôi thở dài: “Từ Giai, dừng tay đi, tâm nguyện của cô đã hoàn thành rồi, nên đi rồi.”

“Ý gì?”

“Không phải Từ Giai đinh g.i.ế.c Mạnh Thiên Minh để trả thù sao?”

“Chân tỷ giải thích một chút đi, não của tôi có chút ngốc, nghe không hiểu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.