Tân Nương Của Sơn Thần

Chương 1 + 2


01

Khi bị dâng lên cho Sơn Thần làm cô dâu, ta không nghĩ mình có thể sống sót trở về.

Dân làng trói ta lại rồi tản đi, không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Dần dần, ta thấy dòng nước đột nhiên chuyển từ màu tối sang đỏ, giống như m.á.u tươi đang tràn về phía ta.

Bên tai ta lại vang lên vô số tiếng oán linh đang khe khẽ hát, nghe thật rùng rợn.

Lúc này, đột nhiên có một bóng người mờ ảo xuất hiện, giọng nói u ám và đau khổ: “Sao đứa này không sợ c h ế t thế nhỉ?”

Ta mở to mắt, nhất thời không biết ai mới là người đáng sợ hơn.

“Ồ, oán khí nặng quá.” Ngài ấy lịch sự nói, rồi lắc đầu với đám hồn ma bên cạnh: “Ta không ăn loại này, đau bụng lắm.”

02

Sơn Thần nơi này đã sớm biến thành tà thần.

Để xoa dịu cơn thịnh nộ của ngài, dân làng đành phải chọn cô dâu để dâng lên.

Và lần này, cô dâu chính là tỷ tỷ sinh đôi của ta.

Cha ta coi sinh đôi là điềm xấu, vì ta sinh sau tỷ tỷ một bước nên suốt ngày bị nhốt trong căn phòng tối.

Tỷ tỷ biết sự tồn tại của ta, thỉnh thoảng lại lén cha mẹ đến thăm ta.

Tỷ tỷ nói: “Muội muội, tỷ tỷ chắc chắn sẽ cứu muội ra ngoài.”

Vì chút hy vọng này, ta đếm từng ngày chờ tỷ tỷ đến đưa ta đi.

Cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra.

Ta nhìn thấy ánh mặt trời.

Còn nhìn thấy vô số tráng hán với cây đuốc sáng. Họ nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm, ra hiệu cho người khác khiêng ta ra ngoài.

Lâu ngày không thấy ánh mặt trời khiến ta suy dinh dưỡng, lại thêm việc cha chỉ nghĩ đến mới ném cho ta chút đồ ăn nên cả người ta bẩn thỉu, tóc tai rối bù.

Cảm giác bị xé mạnh khiến ta đau đớn tột độ. Vừa đi, ta vừa thấy tỷ tỷ ta mặc quần áo đẹp đẽ nằm trong lòng cha mẹ, còn mẹ thì an ủi tỷ tỷ ta:

“May mà con nhớ ra mình có đứa muội muội sinh đôi…”

“Nàng ta không phải muội muội con!” Tỷ tỷ ta cau mày hét lên: “Nàng ta kinh tởm lắm!”

Ta lại nhìn mình, quần áo không che nổi thân thể, rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng số phận lại khác nhau một trời một vực.

Cho đến hôm nay, ta mới cuối cùng hiểu được cái gọi là hy vọng của tỷ tỷ ta, chỉ là muốn dùng ta để làm nổi bật bản thân.

Vì vậy vào lúc không ai ngờ tới, ta đột ngột đứng dậy, rút mảnh vỡ giấu trong tay áo, quẹt vào mặt tỷ tỷ ta.

“Á!”

Vì lâu ngày thiếu dinh dưỡng nên không có sức lực nên ta nhanh chóng bị người khác kéo ra.

Nhưng đối với Hoa Ngọc mà nói, mặt mũi quan trọng hơn mạng sống, khi nhìn thấy vết thương rỉ m.á.u trên mặt, tỷ tỷ ta sợ hãi hét lên.

Tỷ tỷ ta luôn hy vọng dựa vào khuôn mặt của mình để câu được một chàng rể giàu có.

Cha lập tức biến sắc, định tiến đến tát ta.

Ta không chút do dự quay lại: “Đánh vào đây đi! Đến lúc đó phá hỏng lễ vật, hãy xem Sơn Thần trừng phạt ông thế nào!”

Ông ta tức giận nhưng không dám nói gì, đành buông tay xuống.

Đối diện với ánh mắt căm hận của Hoa Ngọc, ta thoải mái nói: “Chính ngươi nói chúng ta không phải tỷ muội sinh đôi mà? Bây giờ mặt mày đã khác nhau, chẳng phải đã theo đúng ý nguyện của ngươi rồi sao!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.