1.
Khi ta nhập vào thân xác Hứa Tam Thu, nàng đã chết.
Hôm đó là ngày nàng xuất giá, trang phục rất keo kiệt, chỉ có một cỗ kiệu hoa rách nát.
Không ngờ hôm xuất giá lại xảy ra lở đất, kiệu phu thấy tình hình không ổn liền bỏ mặc kiệu mà chạy mất.
Hứa Tam Thu cùng kiệu hoa bị chôn vùi dưới đất đá.
Trước khi nhập vào thân xác Hứa Tam Thu, ta đang bị một hoàng mao đạo sĩ truy sát.
Cảm nhận được có một cỗ thi thể mới mẻ, ta liền chui vào.
Ban đầu định đợi đạo sĩ đi rồi ta sẽ rời đi, không ngờ Lý Ôn Ngọc lại dùng tay không đào ròng rã hai canh giờ, đào đến nỗi hai tay máu thịt be bét, đào ra được thi thể nàng.
Ta cứng đờ nằm ba ngày không dám mở mắt, định đợi hắn đem xác đi chôn rồi sẽ chạy trốn.
Nhưng Lý Ôn Ngọc lại ôm ta cả ngày, liên tục gọi: “Tam Thu, mau tỉnh lại đi.”
Người ta đều nói tú tài kia điên rồi, cả ngày ôm một cái thi thể mà sống.
Thanh âm của hắn thật sự rất êm tai, ấm áp trầm bổng, mang theo tiếng khóc run rẩy.
Cuối cùng ta cũng mềm lòng.
Khi ta mở mắt, những người đang khuyên Lý Ôn Ngọc chôn ta đều bị dọa sợ đến mặt mày tái mét.
Có mấy thôn phụ nhát gan còn hét toáng lên, nói ta xác chết vùng dậy, là quỷ.
Bọn họ đoán đúng một nửa, ta không phải quỷ, nhưng là yêu.
Loại yêu của chúng ta gọi là Phù Nữ.
Phù Nữ do khí mà thành, khí sống, oán khí, tức giận của con người tích tụ đến một mức độ nào đó, sẽ sinh ra chúng ta.
Phù Nữ không có tên, thường gọi chúng ta theo thời điểm chúng ta ra đời.
Ta hóa hình vào tháng ba mùa thu, cho nên tên ta cũng là Tam Thu.
Đồng âm với Hứa Tam Thu đã chết.
Ta gối lên khuỷu tay ấm áp của Lý Ôn Ngọc, nhìn quanh mọi người.
Túp lều tranh vốn chật kín người, bị ta nhìn một cái, đều sợ đến nỗi chạy mất hơn nửa.
“Đói quá.”
Ta xoa bụng, nhìn Lý Ôn Ngọc một cách đáng thương.
Một nửa số người còn lại trong nhà sau khi nghe ta nói chuyện, sợ đến nỗi chạy toán loạn, vừa chạy vừa hét: “Đừng ăn ta… Đừng ăn ta!”
Ngôi nhà vừa nãy còn chật ních giờ chỉ còn lại hai chúng ta.
Ta ngẩng đầu nhìn Lý Ôn Ngọc, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Có lẽ quá đỗi kinh ngạc, Lý Ôn Ngọc ngây người hồi lâu mới run rẩy đưa tay sờ mặt ta.
Xác nhận ta thực sự còn sống, hắn đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm chặt ta vào lòng.
Bên tai truyền đến tiếng khóc kiềm chế của Lý Ôn Ngọc.
Hắn lẩm bẩm nói: “Tam Thu, ta biết nàng không nỡ bỏ lại ta mà.”
Chất lỏng ấm áp từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay ta.
Nóng đến nỗi tai ta đỏ bừng.
“…”
Lý Ôn Ngọc hình như thật sự rất yêu Hứa Tam Thu.
Nhưng hắn không biết, Tam Thu của hắn đã chết, hiện tại ký sinh trong thân xác nàng chỉ là một Phù Nữ.
2.
Lúc đầu, ta không muốn ở lại bên cạnh Lý Ôn Ngọc với thân phận Hứa Tam Thu.
Lúc mở mắt ra, ta thầm thề, nhìn rõ mặt hắn rồi sẽ đi.
Ăn một con gà hắn hầm cho ta, ta lại thề, đợi ăn hết gà trong nhà hắn thì sẽ đi.
Nhưng khi Lý Ôn Ngọc thật sự giết con gà mái đẻ trứng cuối cùng trong nhà để cho ta ăn, trong lòng ta liền luống cuống.
Ta nhìn đĩa thịt gà hầm nhừ trong đĩa, không nhịn được trách hắn: “Ngươi có phải ngốc không vậy.”
Lý Ôn Ngọc xé thịt gà thành từng miếng nhỏ đưa đến bên môi ta, cười dịu dàng: “Ngày mai ta chép thêm vài cuốn sách, sẽ có tiền thôi.”
“Nuôi dưỡng thân thể cho Tam Thu là chuyện quan trọng nhất.”
“…”
Ta nhất thời nghẹn lời.
Mấy ngày nay ta có thể xuống giường, nhưng lại không biết đi, Lý Ôn Ngọc tưởng ta bị thương bên trong.
Thực ra thân thể ta vốn không có vấn đề gì lớn, không biết đi cũng chỉ vì ta chưa từng đi nên không biết đi.
Dù sao Phù Nữ chúng ta sẽ chỉ bay.
Ngoài việc mỗi ngày đỡ ta xuống giường dạy ta đi, hắn còn mời hết đại phu này đến đại phu khác đến túp lều nhỏ này.
Những đại phu có chút danh tiếng trong thôn đều được mời đến, không một ai phát hiện ra ta có vấn đề gì.
Lý Ôn Ngọc vẫn không yên tâm, làm một ít bánh nướng và bánh bao thịt để ở đầu giường ta, rồi cầm số bạc ít ỏi còn lại trong nhà liền đi ra cửa.
Hắn nói hắn sẽ đến huyện mời đại phu đến khám bệnh cho ta.
Đêm hôm đó mưa to gió lớn, mái nhà tranh bị gió thổi bay, những giọt mưa to như hạt đậu rơi vào nhà.
Ta thấy những cuốn sách mà ngày thường Lý Ôn Ngọc nâng niu như bảo vật bị mưa làm ướt, vừa vội vừa lo lắng niệm chú bảo vệ sách cho hắn, rồi loạng choạng xuống giường đi tìm hắn.
Phù Nữ tuy là yêu, nhưng yêu lực không mạnh.
Thứ sinh ra ta cũng không phải oán khí ngút trời nên yêu lực của ta trong số Phù Nữ cũng là loại thấp nhất.
Nếu không phải hôm đó bắt ta là một tiểu đạo sĩ hoàng mao, ta không thể nào trốn thoát được.
Nhập vào thân xác con người, yêu lực vốn thấp lại giảm đi mấy lần, có thể phát huy được rất ít.
Trong tay ta bùng lên ngọn lửa đom đóm, trong cơn mưa bão lầy lội liên tục gọi tên Lý Ôn Ngọc.
Vẫn chưa quen với thân xác con người này, ta đi hai bước lại ngã một lần.
Cũng không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến khả năng hắn sẽ chết, tim ta liền đau nhói.
Thôi thì tạm coi như là ta bị hắn làm đồ ăn ngon mua chuộc đi.
Ta không muốn thấy Lý Ôn Ngọc chết.
3.
Khi tìm thấy Lý Ôn Ngọc ngất xỉu ở sườn núi, ta đã sớm ngã cả người toàn là bùn.
Nhưng ta không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thấy vô cùng may mắn.
May mà Lý Ôn Ngọc không chết.
Ta cõng Lý Ôn Ngọc gian nan đi về, không biết đi bao lâu, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng cười man rợ thô lỗ.
Không phải của một người, mà là của một nhóm người.
Tên sơn tặc cầm đầu hét lớn với ta, bảo ta nộp hết tiền bạc trên người ra.
Ta ngẩn người, đang cân nhắc xem có nên thoát khỏi thân xác này trước, giết hết bọn chúng rồi chui vào lại không.
Đột nhiên một tên sơn tặc hoảng sợ hét lớn: “Đại ca, nữ nhân này, là Hứa Tam Thu?”
“Mẹ kiếp, đúng là nàng ta thật, chẳng phải nàng đã chết rồi sao?”
“Đồ đàn bà thối này trước đây bảo ta giúp nàng giết tên tú tài kia, kết quả tiền không đưa mà tự nàng ta lại chết trước.”
Nói rồi, một bóng đen cầm đao lớn từ trên đồi nhỏ xông xuống trước mặt ta.
Lưỡi đao sắt gỉ đặt trên cổ ta, tên đó hung hăng nói: ” Gái điếm thúi, giả chết đùa nghịch lão tử đúng không?”
“Hôm nay lão tử sẽ tiễn các ngươi về Tây Thiên.”
Nói rồi, hắn giơ đao lớn lên định chém vào người Lý Ôn Ngọc.
Ta vội vàng thoát khỏi thân thể Hứa Tam Thu, điều khiển lưỡi đao lớn đó, chém vào cổ hắn.
Máu bắn tung tóe lên người Lý Ôn Ngọc đang nằm trên đất.
Những tên sơn tặc khác trên sườn đồi kinh hãi kêu la vài tiếng, hoảng loạn chạy tán loạn vào rừng.
Ta chui vào lại thân thể Hứa Tam Thu, cõng Lý Ôn Ngọc về nhà.
Túp lều tranh đã sớm bị gió thổi tan hoang.
Trong nhà ngoài những cuốn sách ta dùng phép thuật bảo vệ, khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn.
Ta dùng hết yêu lực cuối cùng, khôi phục nơi này như cũ.
4.
Bị mưa dầm một đêm, Lý Ôn Ngọc đương nhiên bị bệnh.
Trước đây hắn chăm sóc ta, giờ đến lượt ta chăm sóc hắn.
Chưa làm người được hai ngày, ta ngay cả đi cũng không thạo, càng đừng nói đến nhóm lửa nấu cơm rồi chăm sóc hắn.
Yêu lực ít ỏi đã dùng gần hết, cũng không biết phải dưỡng đến bao giờ mới hồi phục.
Khi ta bưng một bát cháo cháy đen đưa cho Lý Ôn Ngọc, hắn nhìn ta khẽ cười thành tiếng.
Ta có chút ngượng ngùng định giật lấy bát cháo: “Ta đến nhà Triệu đại nương xin cho ngươi ít đồ ăn, đừng ăn thứ này.”
Lý Ôn Ngọc lắc đầu, múc một thìa cháo cháy đen uống một ngụm, ôn nhu nói: “Chỉ cần là Tam Thu nấu cho ta, chính là món ăn ngon nhất trên đời.”
“…”
Hắn không chút do dự uống hết bát cháo ta nấu, nhưng ta lại không vui nổi.
Người Lý Ôn Ngọc yêu là Hứa Tam Thu, nhưng ta không phải nàng.
Ta chỉ là một nữ yêu chiếm giữ thân xác nàng.
Hơn nữa…
Ta cắn căn môi, suy nghĩ quay về đêm mưa hôm qua.
Tên sơn tặc đó nói Hứa Tam Thu từng thuê người giết Lý Ôn Ngọc.
Nàng căn bản không muốn gả cho hắn, thậm chí còn muốn giết hắn.
Ta một tay chống đỡ mặt, ngây ngốc nhìn Lý Ôn Ngọc.
Dáng dấp của hắn cực kỳ đẹp đẽ, mặt mày ôn nhu, đôi mắt như chứa nước mùa xuân.
Giọng nói của hắn cũng dễ nghe, ôn nhuận trầm hậu, nhưng không yếu đuối bệnh tật.
Nếu đổi bộ quần áo vải thô này, ai nhìn cũng thấy đây là một công tử nho nhã.
Điểm trừ duy nhất là, trong nhà hơi nghèo chút.
Khi Hứa Tam Thu còn sống, ta từng gặp nàng.
Hứa phủ là một trong những gia đình giàu có nhất nhì trong huyện, bên trong thường có nhiều kỳ trân dị bảo không thấy ở nơi khác.
Vì vậy lúc rảnh rỗi, ta thích lẻn vào Hứa gia xem náo nhiệt.
Gia chủ Hứa gia tên là Hứa Bình Vũ, là một lão già háo sắc.
Hắn cưới thiếp thất hết phòng này đến phòng khác, sinh được sáu đứa con trai tám nữ nhi.
Ta có chút ấn tượng với Hứa Tam Thu, không chỉ vì nàng cùng tên với ta, mà còn vì nàng là đối tượng mà hầu như ai cũng có thể bắt nạt.
Rõ ràng là tiểu thư, nhưng lại sống còn không bằng nha hoàn.
Mỗi lần lẻn vào Hứa phủ, ta đều thấy nàng quỳ gối chịu phạt trong từ đường, hoặc bị mấy người huynh đệ tỷ muội dẫm đạp dưới chân như một con chó để đùa giỡn.
Đối với nàng, việc gả cho Lý Ôn Ngọc để thoát khỏi Hứa gia hẳn không phải là chuyện xấu.
Ta thực sự không hiểu tại sao Hứa Tam Thu lại phản đối việc gả cho hắn đến vậy.
Ta nuốt nước bọt, hỏi: “Lý Ôn Ngọc, tại sao ngươi lại thích Hứa… thích ta?”
Lý Ôn Ngọc sửng sốt, hắn nhẹ nhàng gạt lọn tóc mai bên tai ta ra sau tai, dịu dàng đáp: “Tam Thu, nàng quên rồi sao?”
“Hồi nhỏ nàng đã hứa với ta, sẽ gả cho ta làm vợ.”
“…”
Hóa ra giữa bọn họ, còn có mối liên hệ khác.