TÂN NƯƠNG TỬ

1


Đêm tân hôn, Bùi Túc say rượu hoa mắt, thiếu chút nữa đặt m.ô.n.g đè c..hết ta.

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, một tay xách ta lên đầu gối hắn.

Nhíu mày, vẻ mặt buồn bực: “Còn nhỏ như vậy, rốt cuộc là bệ hạ ban cho ta một phu nhân hay là nữ nhi?”

“Ta không nhỏ, ta cũng đã cập kê rồi!” Ta giương nanh múa vuốt giãy dụa, nắm tay rơi vào trên người hắn lại như là đang gãi ngứa cho hắn.

Hắn cười nhạo một tiếng, ánh mắt như ngọn đuốc đánh giá ta từ trên xuống dưới.

Rồi sau đó lắc đầu, nhẹ nhàng ôm ta vào bên giường, lại đắp chăn cho ta: “Bé con, ngủ sớm để cao lên nào.”

1

Khi thánh chỉ tứ hôn của bệ hạ hạ xuống phủ Thái Phó, mẫu thân gần như khóc ngất đi: “Nghe nói Bùi Túc thô kệch, lưng hùm vai gấu, con ta nhỏ nhắn yếu ớt như vậy, sao xứng với hắn chứ? Nhất định sẽ bị hắn ăn thịt đến tận xương! Tội nghiệp con ta!”

Mẫu thân khóc như thể ta sắp c..hết.

Ta an ủi người: “Cho dù Bùi tướng có vẻ hung dữ nhưng cũng là con người, không đến mức ăn thịt con đâu.”

Thần sắc mẫu thân không rõ liếc ta một cái: “Ngọc nhi, con không hiểu đâu.”

Rồi sau đó lại bắt đầu khóc rống: “Chờ con hiểu ngày đó, sợ là lành ít dữ nhiều.”

Ta thật sự không hiểu.

Nhưng ta biết, hôn sự này là ván đã đóng thuyền, cho dù mẫu thân khóc c..hết, cũng không có nửa phần cứu vãn đường sống.

2

Bùi Túc là ai? Võ tướng mới nổi chạm tay có thể bỏng nhất hiện nay.

Hắn vốn là một đại đầu binh vô danh ở biên cương.

Ba năm trước, Bắc Mạc phát động chiến tranh xâm lấn triều ta, mọi người mới phát hiện, trong quân biên cương lại cất giấu một thiên tài quân sự.

Hắn không chỉ dẫn theo các tướng sĩ lần lượt chống đỡ sự tấn công hung ác của Bắc Mạc, còn tìm đúng cơ hội phản kích.

Dựa vào chiến thuật và mưu lược không gì sánh kịp, vẻn vẹn ba năm, hắn đã tiêu diệt Bắc Mạc, giải quyết mối họa lớn trong lòng triều ta cho tới nay, mang đến thái bình biên cương cho triều ta trăm ngàn năm.

Công trạng như vậy, không chỉ làm cho tên của hắn dần dần nổi tiếng, mà địa vị của hắn càng tăng cao.

Từ binh lính Bùi Túc đến tướng quân Bùi Túc, rồi đến Trấn Bắc Hầu Bùi Túc hiện giờ.

Hiện tại trong tay hắn cầm trọng quyền lại chưa kết hôn, ở trong kinh không có gốc rễ. Bệ hạ muốn nắm chặt hắn trong tay mình, đương nhiên không để cho hắn tự định đoạt hôn nhân.

Mà trong văn võ cả triều, không có ai trung thành với bệ hạ hơn nhà ta.

Dù sao thi lúc bệ hạ còn là thái tử, phụ thân ta chính là bạn đọc của ngài. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không tầm thường.

Chỉ có nữ nhi nhà ta gả cho Bùi Túc, bệ hạ mới có thể yên tâm nhất.

Nhưng phụ thân ta chỉ có một nữ nhi.

Cho nên hôn sự này, ta thật sự là không có đường trốn.

3

Bất kể nói thế nào, bệ hạ và phụ thân ta cũng là chí giao (bạn thân).

Ngài sẽ không vì lôi kéo tân thần, mà không để ý cựu thần.

Cho nên gả cho Bùi Túc, khẳng định không đến mức lo lắng tính mạng.

Nhưng dáng vẻ rơi lệ của mẫu thân ngày đó, ít nhiều vẫn khiến ta lo âu.

Bùi Túc…… Hẳn là có chút đáng sợ phải không? Nếu không sao mẫu thân lại lo lắng như thế?

Trong lúc lo sợ bất an như vậy, ta vẫn nghênh đón ngày kiệu hoa tới cửa.

Lúc kiệu hoa hạ xuống, Bùi Túc tự mình mở rèm kiệu, ôm ngang ta vào trong ngực.

Trong nháy mắt ôm lấy ta, hắn dường như có chút nghi hoặc, giơ tay lên xuống hai lần.

Ta nhất thời không quan sát, có chút kinh hoảng, đầu bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của hắn.

Chà… thật cứng.

Chẳng lẽ người này không mặc hỉ phục, mà là mặc khôi giáp hay sao?

Ta bị trùm đầu, không nhìn thấy gì cả.

Ta đoán vậy.

Người lính rời khỏi áo giáp có thể sẽ không có cảm giác an toàn.4

Ta từng thấy nhà người ta cưới tân nương tử.

Khi tân lang ôm lấy tân nương tử, bước đi ít nhiều sẽ lắc lư.

Còn tân nương tử sẽ vòng cánh tay lên cổ chú rể, như vậy vừa ổn định, lại có vẻ thân mật của phu thê mới cưới.

Nhưng Bùi Túc ôm ta, giống như ôm một vũng không khí.

Rõ ràng dưới chân hắn nổi gió, ta ở trong lòng hắn so với ở trong kiệu mười sáu người khiêng còn vững vàng hơn.

Không cảm nhận được có gì, ngoại trừ bàn tay hắn rơi vào hông và khuỷu chân ta, lực lớn và nóng. Giống như hai cái kìm sắt, khoá chặt ta.

Ta không buồn ôm cổ hắn.

Đương nhiên, nếu ta biết sau này Bùi Túc sẽ lấy lý do này, lên án ta ghét bỏ hắn, giày vò ta, ta đã không làm như vậy.

5

Bùi Túc ôm ta đi về phía trước, vượt qua chậu than, đến chính sảnh.

Khi chúng ta hành lễ, rốt cục ta cũng có thể thoáng nhìn một góc chân dung của hắn từ khe hở của khăn voan.

Ồ, một đôi chân to, quá to.

Người có tay và chân to như vậy chắc chắn là thô kệch.

Có thể thấy được tin đồn không giả.

Ta lại có chút lo sợ.

Ta không còn trông mong dung mạo của hắn đẹp nữa. Cho dù xấu một chút cũng không sao cả. Ta chỉ mong tính tình hắn hiền lành một chút, không cần thô kệch như tướng mạo.

Như vậy mấy chục năm còn lại của ta, còn có thể dễ chịu hơn một chút.

Hành lễ xong, ta được đưa vào động phòng, còn Bùi Túc vẫn ở tiền sảnh đãi khách.

Ta chờ mãi, hắn cũng không đến.

Hỉ nương khuyên ta đừng nóng vội.

Thật không phải tính tình ta nóng nảy, mà là quá đói bụng.

Người ta đói thì dễ nôn nóng.

Ta chỉ mong hắn vào động phòng sớm một chút, tối nay qua sớm một chút, sáng mai ta dậy sớm, ăn một bữa cơm no.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.