1.
Được nghỉ đông nên về nhà, tôi phát hiện ra trong nhà có thêm một vị khách không mời mà đến.
Bà nội tôi sống ở quê đang ngồi trong bếp nấu một nồi canh đen sì sì, thấy tôi về, vội vàng lau tôiy vào tạp dề, múc một bát canh mang cho tôi.
“Cửu Lê về rồi đấy à con? Mau nếm thử canh bà nội nấu cho con này.”
Tôi còn chưa kịp xách vali nào nhà, bà đã giơ bát canh đến trước mặt tôi.
“Cháu gái ngoan, bà nội nấu canh cho con, thơm lắm đấy, con mau ăn đi.”
Bát canh ấy đen thùi lùi, còn bốc lên mùi tôinh bùn đất, thật sự khiến người tôi không dám ăn.
“Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, để lát nữa nguội sẽ không ngon nữa.”
Tôi vừa mới về, xách vali cũng nặng, thật sự không muốn ăn gì, bèn nói mình chưa đói, muốn xách vali về phòng dọn đồ trước.
“Ai ——”
Bà muốn ngăn tôi, nhưng tôi nhanh chóng mở cửa, lập tức một mùi hôi thối toát ra.
Dưới chăn như có gì đó, căng phồng lên, không biết là thứ gì.
“Ông nội con đang nghỉ ngơi, phòng cho khách ông bà ngủ không quen, mà con thì không ở nhà, nên ông bà bèn ngủ trong phòng con luôn.” Bà ở đằng sau vội vàng giải thích.
Không quen ngủ phòng cho khách? Nực cười, ở nông thôn, giường đất nào có thể so được với giường nệm của phòng cho khách? Nào có thấy bà ngủ không quen.
Tôi mặc kệ bà ở đằng sau lải nhải nào là đệm của phòng khách cứng khiến bà nằm bị đau, còn mình đi vào phòng mở cửa sổ ra cho thoáng.
“Ông nội con bị lạnh thì sao!” Bà nội ở đằng sau có vẻ sốt ruột.
“Con quen ở sạch rồi, cảm ơn.” Tôi giận dỗi đáp.
Mở tủ quần áo bên cạnh ra, may mà trước khi đi tôi đã bọc hết quần áo vào túi để ngừa bụi. Lúc này có một tấm da nhớp nháp dầu mỡ đặt bên túi quần áo ngăn bụi của tôi.
Tôi lấy trong ngăn tủ dưới ra cái ga trải giường với vỏ chăn sạch sẽ, dọn hộc tủ đựng đồ lót, nhìn thoáng qua, không thấy cái túi cầu may của treo trên bàn học đâu nữa.
“Đồ con treo ở đây đâu rồi?” Tôi hỏi bà.
Hồi trước cô bạn thân của tôi nhiệt tình bắt tôi đi xem bói, tính ra được chẳng mấy nữa tôi sẽ gặp phải một kiếp nạn, thế là đến Bạch Vân Quan cầu một lá bùa bình an.
Nhưng vì tôi cũng không tin, mà không thể từ chối ý tốt của cô bạn nên kiếm một cái túi đẹp đẹp bỏ vào trên lên bàn.
“Cái túi đó bẩn lắm rồi, nên bà vứt đi giúp con rồi ấy.” Bà lớn giọng: “Chỉ là một cái túi bẩn xấu xí cũ kĩ thôi, nếu thích thì bà khâu cho con hai cái, nào, ăn canh trước đi con.”
Cái túi cũ kĩ xấu xí? Tôi nhớ là tôi cùng cái tui được thêu đẹp lắm mà nhỉ?
“Con không ăn, con còn phải dọn hành lý, bà ăn đi.” Tôi giận sôi máu, lấy đồ xong liền đến phòng cho khách, xoay người đóng khóa c.h.ế.t cửa.
Bà vẫn gõ cửa không ngừng, bảo tôi nhân lúc canh còn nóng thì mau ăn đi, bà hầm cả một buổi trưa, bảo tôi đừng có không biết điều.
“Kinh lắm, bà tự uống đi.” Tôi quát.
Lúc sau cửa không có động tĩnh.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó bắt đầu dọn giường đệm với hành lý.
Lúc đổi ga trải giường, tôi thấy có hai tờ giấy màu đỏ cắt thành hình người bay xuống đất.
Tôi tò mò nhặt lên xem, phát hiện mặt sau hai người giấy viết hai cái sinh thần bát tự, một cái là của tôi, một cái hình như là của mẹ tôi.
Tôi chợt toát mồ hôi lạnh.
Tôi vội chụp cho cô bạn thân yêu thích huyền học xem thử, hỏi cậu ấy xem thứ này có phải mang đi đốt không.
Bạn thân vẫn chưa rep, tôi cũng tiện tay đặt người giấy lên bệ cửa sổ.
Không biết tại sao, trong phòng cứ có cái mùi tanh tanh, dù mở cửa sổ cả nửa ngày mà mũi tanh cũng mãi chưa tan.
Tôi đành phải mở cửa đi ra ngoài tìm huân hương hồi trước có để lại.
Sau khi huân thơm, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng ra ra khắp phòng, tôi mới thấy dễ chịu hơn chút.
Xem điện thoại, bạn thân vẫn chưa rep, tôi bèn buồn chán nằm ườn trên giường lướt video.
Có lẽ là do ngồi xe lâu nên tôi nằm được một lúc đã ngủ.
Mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy đùi bị thứ gì đó lông xù xù cọ vào, mùi tanh quẩn quanh chóp mũi càng nồng.
“Ọe——” Tôi tỉnh ngủ luôn, ngồi bật dậy, ghé vào mép giường nôn khan.
“Lê Lê, con khó chịu chỗ nào à?” Mẹ đẩy cửa ra, quan tâm hỏi.
Tôi xua tay với mẹ, ý bảo tôi không sao.
“Không sao thì lên ăn cơm đi con, bà nội còn nấu canh gà cho con đấy, nhớ lát nữa ăn nhiều chút, đừng đỏng đảnh.”