12
Dung Ngọc nói hắn chấp nhận, ta không biết hắn chấp nhận điều gì.
Nhưng trong nhiều ngày tiếp theo, ta không màng đến chuyện khác, chỉ bận rộn an ủi hắn – tháng Giêng hắn cũng không cắt tóc, sao lại bắt đầu để tang cữu cữu?
Lúc đầu, là Sở Vương ở Giang Nam báo tang.
Điều này cũng không sao, Sở Vương chỉ kém hoàng đế một tuổi, không tính là trẻ, chết vì bệnh là chuyện bình thường.
Nhưng theo cái chết của Sở Vương, hoàng tộc họ Dung như bị trúng lời nguyền vậy!
Hoàng thân quốc thích trực hệ lần lượt tắt thở.
Ba người đệ đệ của hoàng đế, ngay cả Sở Vương luôn oai phong lẫm liệt ở kinh thành cũng băng hà.
Thân vương chết hết, bắt đầu chết đến thế tử.
“Dung Ngọc, chàng đừng buồn nữa, đây, đây là số mệnh!” Ta khuyên nhủ, sợ hắn buồn.
Dung Ngọc ngẩng mặt lên, vẻ mặt đáng thương: “Bản thân ta vốn là con riêng, người thân vốn đã không nhiều, giờ lại chẳng còn ai thương ta.”
“Ta thương, ta thương, ta thương chàng nhất.” Ta vừa khuyên vừa dỗ, vừa hôn vừa ôm.
Dung Lệ vốn được ủng hộ nhiều nhất, cuối cùng cũng chết yểu, chết không mấy vẻ vang, người ta nói là chết vì thượng mã phong…
* Thượng mã phong: chúng ta có thể hiểu đơn giản là tình trạng đột quỵ xảy ra trong quá trình quan hệ tình dục
Những người có thể kế vị không hiểu sao chết hết không còn mấy người, cơn mưa bão tranh giành ngôi thái tử kéo dài suốt thời gian dài, cuối cùng cứ như vậy kết thúc.
“Báo ứng!” Ta không hề thương xót, cảm thấy hắn chết như vậy còn quá nhẹ.
“Hữu Hữu.” Tiểu thư đẩy một đĩa hạt dẻ về phía ta, muốn nói lại thôi một lúc lâu, sau đó nhìn ta thật sâu: “Ngươi vất vả rồi.”
13
Ta thấy mình đôi khi không hiểu nổi Dung Ngọc.
Chết nhiều người thân như vậy, nói hắn không đau lòng thì hắn cứ nằm dài trên người ta, thở dài than ngắn, đáng thương yếu đuối.
Nhưng nói hắn đau lòng thì…
Ta xoa xoa thắt lưng đau nhức, ban ngày hắn càng đau lòng, ban đêm càng ra sức.
“Hoàng tộc suy tàn, dù ta không chính danh nhưng cũng mang họ Dung, không thể không gánh vác trọng trách khai chi tán diệp.” Dung Ngọc có lý lẽ riêng của hắn.
Ta không phải không muốn nhưng kỳ thi võ sắp diễn ra, sợ lúc này có hỷ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ.
“Yên tâm.” Dung Ngọc cười khẽ đầy ẩn ý: “Nhất định sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng.”
Đúng vậy, sẽ không ảnh hưởng, bởi vì tiền đồ… nó đã mọc chân, tự chạy xa rồi!
Ngay ngày hôm sau khi Dung Ngọc nói lời này, bệ hạ bệnh nặng, khoa cử hoãn lại.
“Ngay cả bệ hạ cũng bệnh nặng…”
Cuối cùng ta cũng cảm thấy lo lắng: “Dung Ngọc, chàng thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe không? Chàng nói cho ta biết, đừng giấu!”
“Xem ra, vẫn phải sinh con sớm thôi.” Dung Ngọc thản nhiên nói: “Họ Dung lại phải mất thêm một người… không, có lẽ là hai người.”
Ta: “…” Lại có cữu cữu sắp chết, cữu cữu lớn nhất sắp chết, hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện sinh con sao?!
Dung Ngọc cầu con, gần như phát điên.
Hắn được nhưng ta không được, ta chịu không nổi.
Dung Ngọc cũng không phải ngày nào cũng nghĩ đến chuyện này, trong một tháng, có hai ngày hắn thanh tâm quả dục.
Mùng một, ngày rằm.
“Hai ngày này không phải ngày vui.” Dung Ngọc nói.
Ta thấy kỳ lạ, mùng một, ngày rằm không phải ngày vui, chẳng lẽ là ngày tang?
Nhưng có lẽ, đúng là như vậy…
Ngày người trong cung đến, đúng vào đêm rằm.
Dung Ngọc như đã biết trước sẽ có người đến, khi nội thị dẫn một đám thị vệ vào cửa, Dung Ngọc nắm tay ta, đã chờ sẵn từ lâu.
“Công tử.” Nội thị giọng nói lanh lảnh, âm nhu: “Bệ hạ có chỉ, triệu ngài vào cung.”
“Đi thôi.” Dung Ngọc cùng ta bước ra.
“Công tử!” Nội thị chặn hắn lại, cười giả lả: “Bệ hạ chỉ triệu một mình ngài…”
Dung Ngọc không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn nội thị.
Hắn có dung mạo cực kỳ tốt, lúc mỉm cười, như trăm hoa đua nở, lúc lạnh lùng, như băng giá tuyết phủ.
Nội thị đột nhiên run rẩy, lập tức cúi người nhường đường.
Lên xe, Dung Ngọc cười nói: “Ta tưởng rằng vừa rồi nàng sẽ nói không đi cùng ta.”
“Sao có thể chứ.” Ta nhíu mày nói: “Bệ hạ bệnh nặng, thân phận của chàng đặc biệt, lúc này vào cung, họa phúc khó lường, ta nhất định phải đi theo chàng.”
“Muốn bảo vệ ta?” Dung Ngọc nhướng mày.
Ta lắc đầu, nói: “Đại nội hoàng cung, dù võ công của ta có tốt đến đâu, nếu thật sự có nguy hiểm chỉ sợ cũng khó, ta đi theo chàng, chính là cùng chàng vào chỗ nguy hiểm, dù không cứu được chàng nhưng có thể cùng càng chết chung một chỗ, cũng coi như phu thê viên mãn.”
Dung Ngọc hơi sửng sốt, sau đó nằm xuống, gối đầu lên chân ta, cười nhìn ta:
“Ta chưa từng hối hận bất cứ chuyện gì, giờ đây, càng cảm thấy quyết định ngày đó là đúng.”
Ta thấy lạ, hắn đã quyết định gì.
Dung Ngọc tránh không nói, bảo ta lát nữa dù gặp bất kỳ ai cũng không được căng thẳng nên nói gì thì nói, không cần giấu giếm.
“Nếu lỡ nói sai thì sao?” Ta hỏi.
Dung Ngọc nhắm mắt, khẽ cười nói: “Ai dám nói nàng sai, ta sẽ…”
Ta bỗng giật mình: “Cái gì… giết? Dung Ngọc, chàng nói gì vậy?”
Dung Ngọc như mệt mỏi, xe ngựa khẽ lắc, hắn ngủ thiếp đi.
Nhìn đôi mày thanh tú của hắn, ta nghĩ, có lẽ ta đã nghe nhầm.
14
Vào cung, Dung Ngọc được mời vào tẩm cung của hoàng đế, ta ở lại tiểu hoa viên bên ngoài tẩm cung đợi hắn.
Hoa viên trong cung và hoa viên trong phủ trưởng công chúa có chung một thẩm mỹ, đều thích trồng hoa tuyết ngọc.
Ta đang ngắm hoa, bỗng nhiên, một bàn tay như điêu khắc bằng ngọc, không chút thương tiếc bẻ mất bông hoa lớn nhất.
Theo bàn tay này nhìn lên, lần đầu tiên, ta vì dung mạo của một người mà cảm thấy nghẹt thở.
Người nữ nhân xinh đẹp lộng lẫy đó đánh giá ta từ trên xuống dưới: “Tiết Hữu… hậu duệ duy nhất của Tiết quốc công, có chút khí khái của người Tiết gia.”
Đầu tiên là khen ta một câu, sau đó lời nói chuyển hướng:
“Ngươi có biết, ngươi không xứng với Dung Ngọc không? Ngươi có biết, trưởng công chúa không chịu gặp ngươi là vì coi thường ngươi không? Ngươi có biết, Dung Ngọc không thật lòng đối với ngươi, hắn chỉ cảm thấy ngươi mới mẻ thú vị không? Ngươi có biết không, Dung Ngọc sắp được phong tước, còn ngươi là hậu duệ của tội thần, vết nhơ của hắn, sớm muộn gì cũng phải xóa bỏ.”
Các vấn đề ập đến như vũ bão, ta tuân theo lời dặn của Dung Ngọc, nghiêm túc nói: “Ta không biết.”
Nàng ta đột nhiên khựng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Giả ngốc trốn tránh, ngu xuẩn vô cùng.”
“Ta không phải giả ngốc, ta thật sự không thông minh.” Ta thẳng thắn thừa nhận.
Thấy sắc mặt nàng ta không tốt, ta quyết định đối xử tử tế với đồng loại, nữ nhân mà, hà tất phải làm khó nữ nhân.
Vì vậy, ta cẩn thận suy nghĩ về những câu hỏi của nàng ta, trả lời từng câu một.
“Xứng hay không xứng… Trước kia cảm thấy không xứng, giờ thì cảm thấy xứng, Dung Ngọc thông minh, ta võ công cao cường, không kém gì hắn.”
“Trưởng công chúa không ưa ta… Thì cứ không ưa đi, ta lại không sống cùng bà ấy.”
“Dung Ngọc muốn ta vì thấy ta mới mẻ… Nhưng ta muốn Dung Ngọc là vì hắn quá tuấn tú, nếu Dung Ngọc không có khuôn mặt này, ta cũng không thể nào nhớ mãi không quên mười mấy năm.”
“Dung Ngọc được phong tước, ta là vết nhơ… Ta không công nhận điều này, gia tộc ta tuy bị vu oan định tội nhưng mấy năm trước đã được minh oan, Tiết gia chỉ là sa sút, chứ không phải diệt tộc.”
Ta lễ phép chu toàn, trả lời đầy đủ nhưng không hiểu sao sắc mặt nàng ta lại càng khó coi hơn.
“Ngươi trao trọn niềm tin cho Dung Ngọc, kiên định không lay chuyển như vậy, không sợ có một ngày, hắn vì thứ khác mà phụ bạc ngươi sao?”
Người này nhất định phải nghĩ đến chuyện Dung Ngọc sẽ thay lòng đổi dạ sao?
Nếu nhất định phải nghĩ như vậy… Được thôi, nàng ta đẹp, nàng ta là nữ nhân, ta chiều theo nàng ta!
“Giả sử, lỡ như Dung Ngọc thật sự phụ bạc ta, vậy thì ta sẽ rời xa hắn, rời xa hắn, ta vẫn là ta, không thể vì phu thê trở mặt mà ta phải tìm đến cái chết được, đúng không? Vì vậy, ngươi hỏi ta có sợ không, ta không sợ, ta tin Dung Ngọc, ta cũng tin chính mình.”
Nàng ta không thể chấp nhận câu trả lời này, nhìn chằm chằm vào ta, bóp nát bông tuyết ngọc trong tay, cánh hoa rơi tứ tung.
“Có thể cầm lên được, cũng có thể buông xuống được, ngươi đối với Dung Ngọc, không phải là chân thành. Không phải chân thành, chân thành sâu sắc tuyệt đối không phải như vậy. Yêu ghét cực độ chính là không chết không thôi!”
Nàng ta lặp đi lặp lại, từng chữ từng chữ, như thể từ kẽ răng bật ra.
Cuối cùng, ném bông hoa tàn, quay người bỏ đi.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai!” Ta gọi nàng ta.
Nàng ta khựng lại, lạnh lùng nói: “… A Tuyết.”
A Tuyết?
“Hoa tuyết ngọc?” Ta nhìn những bông hoa trong sân, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
15
Khi Dung Ngọc bước ra khỏi cổng cung, phía sau hắn có bốn nội thị đi theo.
Miệng gọi hắn là điện hạ.
Dung Ngọc được phong làm quận vương, được ghi vào gia phả, vào ngọc điệp.
Người hoàng tộc còn sống sót chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao ta lại quên mất Dung Ngọc!
Không muốn nghi kỵ hắn, ta định thẳng thắn hỏi hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào nhưng Dung Ngọc lại hỏi ta trước:
“Hữu Hữu, nàng muốn làm hoàng đế không?”
“Không muốn!” Ta lập tức trả lời.
Dung Ngọc cong môi: “Ta tưởng, nàng có lòng với chúng sinh, nếu cho nàng cơ hội, nàng sẽ muốn làm hoàng đế.”
“Ta rất hiểu năng lực của mình, ta không làm được người điểm tay chỉ giang sơn, Dung Ngọc, chàng có muốn làm hoàng đế không?”
Cuối cùng ta cũng hỏi ra được.
“Chưa từng nghĩ đến.” Dung Ngọc nhìn ta: “Trước kia không nghĩ, giờ không nghĩ, sau này cũng không nghĩ.”
“Thật sao?!” Ta đầy vẻ sốt ruột.
“Muốn ta thề không? Nếu ta lừa nàng, hồng nhan…”
“Dừng!” Ta trừng mắt nhìn hắn: “Hồng nhan cảm ơn chàng, hồng nhan không muốn!”
Dung Ngọc đột nhiên cười, ôm lấy eo ta, nhẹ giọng nói: “Nếu ta lừa nàng thì để ta, đời đời kiếp kiếp, kiếp kiếp kiếp kiếp, không được nàng yêu.”
Dung Ngọc thề xong, nhìn ta sâu sắc: “Tin ta đi, lời thề này đối với ta mà nói, là độc ác nhất.”
Ta tin Dung Ngọc nói được làm được nhưng mọi chuyện thường khó lường.
Hắn được phong làm quận vương vào ngày thứ hai, bệ hạ băng hà.
Trước khi chết, lục bộ cửu khanh, vương công đại thần, không thấy một ai, tất cả đều quỳ ngoài tẩm cung, chỉ có Dung Ngọc được triệu vào.
Ta quỳ trong đám người, khoảnh khắc tiếng chuông báo tang vang lên, cửa tẩm cung lại mở ra.
Dung Ngọc đi ra, trong hàng ngàn hàng vạn người, hắn nhìn về phía ta.
Ta đầy vẻ tin tưởng, kiên định không lay chuyển.
Sau một thoáng nhìn nhau, Dung Ngọc lấy thánh chỉ màu vàng tươi từ trong ống tay áo rộng bên phải.
…
[Đại Thương Cảnh Huy năm thứ mười bảy, Đức Chiêu Đế băng hà, di chiếu để trưởng nữ Dung Tĩnh kế thừa ngôi vị, niên hiệu Nguyên Hoàng.]
16
Nữ đế đăng cơ, vạn vật khởi đầu.
Mùa thu năm sau, là khoa cử đầu tiên sau khi nữ đế đăng cơ.
“Chúng ta vốn nên là môn sinh của tiên đế, khoa cử bị hoãn, giờ lại thành môn sinh của bệ hạ, có phải là trong họa được phúc không?” Ta hỏi tiểu thư.
Tiểu thư đoạt giải văn bảng, được giao trọng trách, nhậm chức hộ bộ.
Lúc này bên trái là một chồng sổ sách, bên phải là tấu chương chất thành núi, nghe ta nói vậy, không khỏi cười một tiếng: “Là vì ngươi mà được phúc.”
“Ta không dám nhận!” Ta dùng hai ngón tay đi bộ đến chỗ ngọn núi nhỏ kia: “Ngươi có thể nể tình chúng ta mà dịch công văn của binh bộ lên trên một chút không, chỉ một chút thôi, một chút xíu thôi.”
Cây bút trong tay nàng gõ vào ngón tay ta một cái, trở mặt vô tình nói: “Ngươi bảo Ung Vương phê trước công văn cho hộ bộ của ta, ta sẽ mở cửa sau cho binh bộ cho ngươi, nếu không, đừng hòng!”
Ta ôm lấy bàn tay bị gõ đau, nhếch mép, quay người bỏ đi.
Vừa ra khỏi cửa lớn, liền nhìn thấy “Kẻ tội đồ.”
“Dung Ngọc!”
Ta tức giận xông tới: “Chàng giữ lại tấu chương của hộ bộ, liên lụy đến binh bộ của ta, ta không tha cho chàng!”
“Tiết đại nhân đừng giận.” Dung Ngọc cười, tầm mắt dịch xuống: “Mang thai mà nóng nảy, không tốt cho đứa trẻ.”
“Vậy thì chàng đừng có mà suốt ngày làm những chuyện chọc tức ta.”
Đã là thân vương rồi nhưng lại không hiểu được đạo lý năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, một kẻ lười biếng, không màng đến triều chính, nhàn nhã lắm.
“Được rồi, đừng giận, ta không phải tự mình mang công văn đến đây sao?” Dung Ngọc ôm lấy eo ta, cười nói: “Công văn này nộp lên, đổi công văn của binh bộ của nàng ra, là không còn công vụ nữa, chúng ta về sớm một chút, hôm nay là sinh thần của ta…”
“Sinh thần của chàng? Ta quên mất!” Ta kinh hô.
“Nàng có thể nhớ rõ ràng chi tiết thống kê của mấy chục vạn đại quân binh bộ nhưng lại không nhớ sinh thần của ta, xem ra, sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ… Hữu Hữu, nàng mau nói lại lời thề đi.” Dung Ngọc đầy vẻ buồn bã đau lòng.
Ta đuối lý, ta nhận lỗi.
Sau khi nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm, xác định không có ai khác nhìn, ta liền ghé vào tai hắn thì thầm:
“Ta, Tiết Hữu, đối thiên thề, cả đời này chỉ yêu Dung Ngọc, cùng nhau bảo vệ, không rời không bỏ…”
…