Năm Giang Tử Lan mười tám tuổi, Giang Trình vẫn độc thân.
Nhưng Lâm Chi đã kết hôn.
Cô ấy lấy một anh lập trình viên, anh ấy nhút nhát ít nói nhưng rất tốt với cô ấy.
Có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả với đứa con riêng là Giang Tử Lan, anh lập trình viên cũng rất quan tâm.
Ngày cưới, Giang Tử Lan đã đến tham dự hôn lễ.
Sau khi về, trên bàn ăn, cậu chủ động nói với Giang Trình vài câu, nói rằng không khí tại hiện trường đám cưới rất tốt, khách không nhiều nhưng rất náo nhiệt.
Giang Trình nghe vậy, chỉ im lặng nhai thức ăn trong miệng, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn.
Đây là cách cha con họ vẫn luôn đối xử với nhau.
Tình cảm giữa họ không nhiều, lời nói cũng không nhiều, giống như những gia đình hào môn điển hình, lễ phép có thừa, thân mật thì không đủ.
Vì vậy, Giang Tử Lan không biết rằng, thực ra ngày hôm đó Giang Trình cũng đến dự đám cưới.
Không chỉ đến, mà còn tặng cả phong bì.
Bên trong là một thẻ ngân hàng.
Lâm Chi không nhận.
“Cầm lấy đi. Tôi biết cô không cần thứ này nhưng đây là chút tấm lòng của tôi.
“Tôi cũng không thể cho cô thứ gì khác.”
Lâm Chi lắc đầu: “Anh không cần cho tôi bất cứ thứ gì.”
Cô ấy mặc một chiếc váy đơn giản, không thể so sánh với sự long trọng khi cô ấy và Giang Trình kết hôn nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô ấy lại chân thật hơn nhiều.
Giang Trình chỉ nhìn một cái, rồi dời mắt đi.
Anh ta sợ rằng nếu mình nhìn thêm một lần nữa, anh ta sẽ không kìm được mà rơi nước mắt thảm hại, rồi cầu xin Lâm Chi, có thể đừng kết hôn không, đừng bỏ rơi anh ta.
Phòng trang điểm rất yên tĩnh, có người gõ cửa: “Cô dâu đã chuẩn bị xong chưa? Lên sân khấu thôi.”
“Xong rồi.” Lâm Chi đứng dậy, hỏi Giang Trình: “Tử Lan cũng ở ngoài, hay là cùng nhau ăn bữa cơm rồi đi?”
“Không cần.” Giang Trình lắc đầu, đứng dậy, đi ra cửa trước.
Tay nắm lấy tay nắm cửa, Giang Trình đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, có một số chuyện anh vẫn chưa nói với em.”
“Hả?”
“Trước đây, anh đã từng ghen với Giang Tử Lan và bà nội.”
Lâm Chi kinh ngạc: “Anh nói gì cơ?”
“Tất cả mọi người đều nói em yêu anh đến chết đi sống lại nhưng anh luôn cảm thấy, trong lòng em, bà nội quan trọng hơn anh.” Giọng điệu của Giang Trình bình tĩnh không gợn sóng: “Vì vậy, anh luôn không vui.”
“Sau này Giang Tử Lan ra đời, bất kể anh và em đang làm gì, chỉ cần Giang Tử Lan khóc, trong mắt em sẽ không còn anh nữa.” Giang Trình nói: “Vì vậy, anh cũng luôn rất ghét Giang Tử Lan.”
“Có lẽ trong tiềm thức, anh luôn muốn chiếm trọn sự chú ý của em.” Giang Trình tự giễu cười: “Đáng tiếc là anh không có phúc khí đó.”
Vì vậy, ngay cả những gì vốn có, anh ta cũng mất hết.
“Ngoài ra, anh không hề say rượu làm bậy. Tối hôm đó, anh rất tỉnh táo.” Cuối cùng Giang Trình cũng quay đầu lại, nhìn Lâm Chi: “Sau này nếu em sống không vui, cứ tìm anh bất cứ lúc nào. Nhưng nếu em sống rất vui vẻ thì đừng nói cho anh biết.”
“Em biết đấy, anh không phải là người tốt. Nhìn thấy em hạnh phúc bên người không phải là anh, thực ra anh rất muốn hủy hoại.”
Ngay từ ngày đầu tiên anh lập trình viên xuất hiện bên cạnh Lâm Chi, Giang Trình đã biết.
Sự phá hoại trong đáy lòng đột nhiên phá vỡ lồng giam, anh ta như một con sâu bọ xấu xí, trong bóng tối rình rập, mưu tính muốn hủy hoại mùa xuân thứ hai của Lâm Chi.
Nhưng mà, Lâm Chi cười thật đẹp.
Cô ấy trông thật hạnh phúc.
Không tận mắt chứng kiến đám cưới của Lâm Chi và anh lập trình viên, đã là lời chúc phúc lớn nhất mà Giang Trình có thể dành tặng.
Buồn không?
Buồn chứ.
Hối hận không?
Hối hận chứ.
Nhưng dù có buồn thế nào, hối hận thế nào, kiếp này, anh ta và Lâm Chi, cũng chỉ có thể đến đây là hết.
Giang Trình nhớ lại năm đó, lần đầu tiên anh ta gặp Lâm Chi.
Anh ta bị bà ngoại cử đi đón cô gái nhà quê từ quê lên, thực ra rất không tình nguyện. Trước một giây gặp Lâm Chi, anh ta còn đang trên điện thoại than thở với bạn.
Nhưng anh ta ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Chi, anh ta gần như ngừng thở.
Cô ấy giống như cơn gió mát lành, cuốn đi tất cả sự oi bức của mùa hè, chỉ còn lại tiếng ve trên cành cây và ánh nắng vụn vặt giữa những tán cây.
Xao xuyến, chỉ trong nháy mắt.
Anh ta đã làm rất nhiều chuyện mà chính anh ta cũng không hiểu nổi, trong từng khoảng trống của cuộc sống, ánh mắt đều không tự chủ mà dừng lại trên người cô ấy.
Đến khi anh ta hoàn hồn lại, giữa bọn họ đã không còn đường lui.
Anh ta trơ mắt nhìn ánh nắng trên người cô ấy ngày càng ít đi, bóng tối ngày càng lớn.
Lúc đó, anh ta thực sự cho rằng, cô ấy sẽ ở bên anh ta cả đời.
Trong cơn mơ màng, Giang Trình dường như mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, anh ta trở về ngày hai người kết hôn, người dẫn chương trình cầm micro hỏi anh ta: “Dù giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh, Giang Trình tiên sinh, anh có đồng ý cưới cô Lâm Chi làm vợ không?”
Anh ta nghe thấy câu trả lời của mình:
“Tôi đồng ý.”
-HẾT-