Tôi bị bắt cóc.
Tên bắt cóc nói: “Bảo tên bạn trai là Thái tử gia Quảng Đông của cô mang một trăm triệu đến đây chuộc cô về!”
Tôi nghĩ đến tên bạn trai Thẩm Kính kia, mỗi lần đi khách sạn còn phải tranh thủ cuỗm về hộp khăn giấy, đi học nấu ăn còn tiện tay cầm về gà thừa, bèn lắc đầu:
“Mấy người nhầm rồi? Tên bạn trai Thẩm Kính nghèo rách mồng tơi của tôi, sao có thể là Thái tử gia Quảng Đông được?”
Nhưng sau đó, Thẩm Kính thật sự bỏ ra một trăm triệu chuộc tôi về.
Trên đường về nhà, vẻ mặt hắn đầy đau lòng: “Em tin được không, cái chỗ rách nát tối tàn như vậy mà dám thu của anh mười tệ tiền giữ xe?”
1
Mùa hè sau khi tốt nghiệp đại học, bố tôi giục tôi về nhà lấy chồng. Chỉ vì gần đây việc kinh doanh của công ty không được tốt.
Ông ấy bàn bạc với mẹ kế, muốn sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân thương mại nhưng đối phương không phải là anh thanh niên nào đó mà lại là… một lão thanh niên đã hơn tám mươi tuổi.
Mẹ kế nói với tôi: “Lớn tuổi cũng tốt mà, càng lớn tuổi càng biết yêu thương người khác!”
Nhưng ông lão kia vẫn còn đang nằm thở máy trong bệnh viện.
“Có lẽ một ngày nào đó ông ấy sẽ tỉnh lại, cuộc sống luôn tràn đầy những điều bất ngờ mà!”
Bác sĩ cho biết lần cuối cùng ông ấy mở mắt được là hai năm trước.
“Vậy càng tốt, một ngày nào đó ông ấy qua đời, toàn bộ tài sản trong nhà sẽ thuộc về chúng ta… À không, là thuộc về Gia Bảo.”
Bố tôi gật đầu: “Gia Bảo à, mọi việc trong nhà đều phải dựa vào con.”
Tôi nhìn chiếc túi Birkin da cá sấu mà mẹ kế tôi đang mang. Nếu tôi nhớ không nhầm, chỉ riêng tiền đặt chỗ mua hàng đã phải tốn mất mấy trăm ngàn. Mà cùng kiểu dáng tương tự như thế này, bà ấy có thể mang mỗi ngày một chiếc từ thứ hai đến thứ sáu mà không bị trùng lặp.
Vì thế tôi mỉm cười gật đầu: “Được.”
Sau đó, tôi thừa dịp đôi vợ chồng này điên cuồng thu lễ vật ở bên ngoài, vội từ cửa sau trốn ra ngoài. Bốn giờ sau, tôi hạ cánh xuống Nam Thành.
Điện thoại của bố tôi cũng vừa vặn gọi tới. Ông ta hét vào điện thoại: “Thịnh Gia Bảo, sao con lại chạy trốn?”
Tôi đã nghĩ về điều đó nên nói vào điện thoại với người phía bên kia.
“Dù con có nói thế nào cũng khó nghe nên thôi, con đi trước đây.”
2
Cuộc hôn nhân bị hủy bỏ. Bố tôi rất tức giận, vẫy tay ra lệnh khóa hết thẻ tín dụng của tôi lại.
Vì thế tôi ở khách sạn vài ngày, thấy số tiền trong ví càng ngày càng cạn kiệt bèn quyết định ra ngoài thuê một căn nhà để ở.
Nhưng tôi làm sao cũng không ngờ tới, không chỉ có muỗi ở Nam Thành lớn hơn Giang Thành mà ngay cả kích cỡ của bọn gián ở đây cũng rất đồ sộ. Hôm người môi giới dẫn tôi đi xem phòng, tôi nhìn thấy những sinh vật màu nâu khổng lồ đi lại trên tường, bước chân c..hết lặng.
“Gián ở Nam Thành lại to lớn như vậy sao?”
Tôi nhìn chăm chú con gián trong hai giây, quả thực có chút không thở nổi. Người môi giới bất động sản gật đầu: “Không to, không to, nó còn…”
Lời nói của anh ta còn chưa dứt thì con gián kia đã vỗ đôi cánh thật lớn bay thẳng vào mặt tôi.
“…… Biết bay.”
Người môi giới chậm rãi bổ sung nốt câu nói trong tiếng thét chói tai của tôi.
3
Năm phút sau.
Tôi ngồi xổm ở đầu ngõ, dùng vòi nước ven đường rửa mặt. Nước mắt hòa lẫn với nước máy, rửa sạch phần da thịt tôi vừa mới bị Tiểu Cường hôn.
Mãi cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng kim loại va chạm, tôi ngẩng đầu, dõi mắt từ chùm chìa khóa cực lớn đó nhìn lên thì bắt gặp một thanh niên trẻ trung, đẹp trai…
Thế là tôi túm chặt lấy chiếc áo phông trắng của anh ấy.
“Anh đẹp trai, anh có phòng cho thuê không? Phòng không có gián ấy.”
Thẩm Kính sửng sốt chốc lát rồi trong nháy mắt híp mắt cười, tôi có cảm giác cả ngõ nhỏ cũng sáng bừng theo.
“Đúng là tôi có.”
……
Sau đó, Thẩm Kinh nói với tôi rằng anh ấy không hề nhận ra mình đã ẩn nấp trong thành phố lâu như vậy. Làm thế quái nào mà tôi lại nhận ra thân phận Thái tử gia Quảng Đông của anh ấy? Cho nên anh ấy mới muốn giữ tôi lại bên người để tìm hiểu.
Kết quả lại phát hiện, tôi hết đường nên mới phải lựa chọn anh ấy thay vì mấy con gián c..hết tiệt kia mà thôi.
Còn nếu như nhất định phải đưa ra một lý do khác, tôi nghĩ chỉ có thể là thấy sắc nảy lòng tham.
5
Sau này, Thẩm Kính không những không tăng tiền thuê nhà của tôi mà còn trở thành người nấu ăn chính trong nhà. Anh ấy là kiểu người, có thể nói như thế nào nhỉ? Thực sự giống như loài gián ở Nam Thành, không câu nệ, khuôn mẫu chút nào.
Các bạn học nam của tôi, sau khi tốt nghiệp đại học đều vào làm việc trong các tòa nhà văn phòng với tư cách tầng lớp tri thức. Kiểu người hàng ngày mặc âu phục, đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại liên tục.
Nhưng Thẩm Kính lại ở trong một gian bếp nhỏ của nhà hàng học việc. Mỗi ngày tan làm về nhà đều mang theo không phải là gà chạy bộ thì là một túi cá sông.
Anh ấy dùng khuôn mặt lạnh lùng như đang đi trên sàn catwalk ở trong bếp thuần thục đeo tạp dề. Sau đó, giống như thể đã mổ cá ở RT-Mart suốt mười năm, chăm chú chuẩn bị thức ăn đâu ra đấy. Sắc mặt đầy bình tĩnh, tự tin, có lẽ là do anh ấy nấu ăn rất ngon.
Không hiểu sao tôi cảm thấy… dáng vẻ khi nấu ăn của Thẩm Kính lại rất đẹp trai. Khi anh ấy đảo thức ăn, những đường gân xanh trên cánh tay mạnh mẽ nổi lên. Còn có lớp mồ hôi mỏng nhẹ trên trán làm cho người ta không khỏi có những ý nghĩ kỳ quái.
Đặc biệt là vào buổi tối, khi tôi xem TV trong phòng khách. Thẩm Kính quên mặc áo, để cánh tay trần từ phòng tắm đi ra. Từng đường cơ bắp ẩn hiện bên dưới lớp khăn tắm khiến tôi có chút bất an.
Thế là tôi đành giả vờ xem tạp chí nhưng mắt thì láo liên nhìn ngắm hết cơ bụng đến cơ n.g.ự.c của anh ấy. Kết quả lúc Thẩm Kính đi qua, anh ấy rút tờ tạp chí ra khỏi tay tôi, lật nó 180 độ và đưa lại cho tôi: “Thịnh Gia Bảo, cô cầm sách ngược rồi kìa.”
Con cáo già xoa đỉnh đầu tôi một cái, nhân tiện làm xáo trộn trái tim thiếu nữ của tôi.
Nhưng buổi tối tôi nói không ngủ được, hỏi Thẩm Kính có muốn cùng tôi xem phim kinh dị hay không. Anh ấy lại giống như một thầy thuốc Đông y, vào phòng bếp rót cho tôi một chén trà thảo dược.
“Không ngủ được thì uống trà thảo dược. Thịnh Gia Bảo, chắc chắn là cô bị bốc hỏa rồi.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi uống hết chén trà thảo dược Ban Quan đắng muốn c..hết kia.
Được rồi.
Tôi thế mà lại động tâm với Thẩm Kính. Cứ coi như là tôi có bệnh thật vậy.
Kết quả là Thẩm Kính lại bóc một viên kẹo, nhét vào miệng tôi. Khoảnh khắc những đầu ngón tay kia lướt qua môi tôi rất mập mờ. Vì thế trái tim thiếu nữ vốn đã ngừng đập trong mười giây trước của tôi rất nhanh đã cháy trở lại.
Đêm hôm đó tôi mất ngủ.
Khóe miệng nhếch lên.
Cười rồi lại cười, hết lần này đến lần khác.
Kết quả là sáng hôm sau, tôi phải gặp Thẩm Kính với vành mắt thâm quầng. Anh ấy nhìn tôi chăm chú: “Suy nghĩ gì mà mất ngủ thế?”
Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của thủ phạm, tôi tức giận giật lấy bát cháo cá trong tay anh ấy.
“Anh thì biết cái gì. Tôi đây gọi là không cần ngủ.”