Ta lật một cuốn sách, lười biếng dựa vào ghế mỹ nhân.
Nghe vậy, ta đặt sách xuống, chống cằm nhìn Tấn Diệp: “Điện hạ cảm thấy thế nào?”
Mày mắt lưu chuyển, Tấn Diệp trêu chọc ôm lấy ta: “Ninh Ninh, sau khi nàng có thai, hình như càng quyến rũ hơn rồi.”
Ta giả vờ không hiểu: “Ý gì?”
Tay Tấn Diệp không đứng đắn, ta nắm lấy: “Điện hạ, thần thiếp còn đang mang thai.”
Đáy mắt Tấn Diệp đầy u ám, Xuân Từ đúng lúc cầm một quyển binh thư đi vào: “Nương nương, Thẩm trắc phi nói binh thư của nàng ấy đã viết xong, người có muốn xem không?”
Tấn Diệp nhận lấy: “Nàng còn hứng thú với binh thư sao?”
Ta thở dài: “Sau khi phụ thân qua đời, thần thiếp liền thích xem, bây giờ tuy không có chiến tranh nhưng phòng ngừa trước, luôn không sai, chỉ là thần thiếp không hiểu lắm, khi điện hạ rảnh rỗi, dạy thần thiếp một chút.”
Tấn Diệp véo mũi ta: “Được.”
Đêm đó, Tấn Diệp đến chỗ Thẩm trắc phi.
Ai mà không biết dục cầm cố túng, ta mang thai, Tấn Diệp ít nhất mấy tháng không đụng đến ta.
Ta cố tình muốn hắn nhớ ta đến ngứa ngáy trong lòng, tranh sủng ấy mà, ai mà không biết.
5
Khi Sở Mộc Mộc được thả ra, bụng ta đã lớn.
Vì những ý tưởng kỳ quái của nàng ta, còn có những món ăn mới lạ lúc nào cũng có, nào là trà sữa, lẩu, đá bào.
Tấn Diệp bị dỗ choáng váng đầu óc, cả tháng liền ở trong viện của Sở Mộc Mộc.
Thẩm trắc phi với Liễu trắc phi thì không nói gì.
Những Lương Viện Lương đệ, chiêu huấn ở dưới thì không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Thái tử phi nương nương, đêm qua điện hạ đã đến phòng thần thiếp rồi, Sở Phụng nghi sai người đến tìm điện hạ, nói nàng ta đau bụng, điện hạ thế mà lại đi.”
Ta nhíu mày, tranh sủng vốn là chuyện thường nhưng từ trong phòng cướp người, có hơi quá đáng rồi.
Thẩm trắc phi tiến lại gần ta: “Đây không phải lần đầu, chỉ là có mấy người vị phận thấp, nương nương tuy có thainhưng đối với mọi người lại rất tốt nên bọn thiếp không muốn lấy chuyện này ra làm phiền nương nương.”
Những chuyện này ta không nói, chẳng qua là muốn tích tụ mọi chuyện lại với nhau.
Sở Mộc Mộc đến muộn, đi vào đại sảnh còn xoa xoa eo.
Ta mặt mày hòa nhã, hôm nay triều đường không có chuyện gì lớn, ta miễn cho các nàng thỉnh an nhưng mọi người vẫn cố ý đến thỉnh an.
Chỉ là ta dời thời gian muộn hơn một chút.
“Nghe nói Sở Phụng nghi thân thể không khỏe, đã đỡ hơn chưa?”
Sở Mộc Mộc nhàn nhạt hành lễ: “Đa tạ nương nương quan tâm, thiếp đã đỡ nhiều rồi.”
Ta vẫy tay, Xuân Từ bưng một cái khay đi lên:
“Nghe nói muội muội đau bụng, thái y cũng không triệu, hẳn là trời nóng, ăn đồ ngấy, bản cung đặc biệt sai người nấu canh sơn tra khai vị giải ngấy cho muội, muội uống đi.”
Lúc này sơn tra chua chát nhất, nước nấu ra không chỉ chua mà còn đắng.
Sở Mộc Mộc lập tức quỳ xuống lắc đầu: “Thiếp đã không sao rồi, không cần uống cũng được.”
Ta giọng uy nghiêm, không có một chút dịu dàng nào: “Sao được? Sở Phụng nghi cũng không phải lần đầu kêu đau bụng, cứ mãi không chữa thì sao được?”
Xuân Từ gật đầu với ta, ta thong thả nói: “Bản cung cũng lo lắng cho thân thể của muội muội, lần này cũng là vì muội muội tốt.”
Tính tình Sở Mộc Mộc đã thu liễm đi nhiều, vẫn không uống, Xuân Từ tiến lên bưng một bát nhỏ, đưa cho Sở Mộc Mộc.
Sở Mộc Mộc nhìn canh sơn tra đen sì, lập tức kêu lên: “Thu Ninh! Ngươi muốn hại ta!”
Chúng phi tần đều mặt đầy châm chọc.
Tấn Diệp từ bên ngoài đi vào, Sở Mộc Mộc ôm chặt lấy chân Tấn Diệp: “Điện hạ, điện hạ cứu ta, Thái tử phi muốn hại ta.”
Ngu ngốc, ai lại trước mặt nhiều người như vậy mà cho ngươi uống thuốc độc?
Tấn Diệp nhìn ta, ta lạnh nhạt nhìn hắn: “Đêm qua điện hạ không phải đến chỗ Lý Phụng nghi sao?”
Sở Mộc Mộc nhíu mày, ta thở dài: “Đêm qua Sở Phụng nghi nói nàng ta đau bụng, thần thiếp nghĩ, hẳn là bệnh không nhẹ, liền muốn nói tìm thái y hỏi xem thế nào?”
“Kết quả thái y không có ghi chép, thần thiếp mới thấy nàng ấy không gọi thái y, chỉ để điện hạ đến.”
“Điều này sao được? Điện hạ dù sao cũng không phải là thầy thuốc, bệnh tật có thể lớn có thể nhỏ, không thể qua loa được, thái y nói hẳn là dạo này nàng ấy ăn nhiều thứ quá nên đâm ra ngán rồi, uống chút canh sơn tra có lẽ có thể làm dịu, điện hạ thấy thế nào?”
Sở Mộc Mộc vội vàng lắc đầu: “Điện hạ, đêm qua thiếp thật sự đau bụng, bất đắc dĩ mới gọi điện hạ.”
Tấn Diệp sao có thể không biết những quanh co lòng vòng của Sở Mộc Mộc, nhìn mấy phi tần trong phòng.
Mọi người đều thẳng thắn, sau đó hắn cũng tìm hiểu, quả thật không có ai cáo trạng.
Nhưng lần này, mọi chuyện đã nói ra mặt, quả thật là hắn sủng ái Sở Mộc Mộc quá mức, mới khiến các nàng chịu ấm ức.
Dù sao cũng đều là nữ nhân của hắn.
“Thái tử phi là vì tốt cho nàng, nàng cứ kêu đau bụng, uống vào là khỏi.”
Sở Mộc Mộc có chút không dám tin nhưng Tấn Diệp đã lạnh mặt.
Nhìn nàng ta nhíu mày uống hết bát canh sơn tra to, tâm trạng thoải mái hơn đôi chút.
Từ đó về sau, Sở Mộc Mộc không bao giờ gọi Tấn Diệp từ phòng của bất kỳ phi tần nào nữa.
6
Tháng thứ tám, Đông cung lại có hai phi tần mang thai.
Sở Mộc Mộc được sủng ái nhất nhưng lại không có thai, thuốc bổ uống không ít, thái y trong cung, danh y bên ngoài cũng tìm không ít.
Nhưng vẫn không có thai.
Ta bụng to làm việc không tiện, dứt khoát giao việc của Đông cung cho Thẩm trắc phi với Liễu trắc phi.
Xuân Từ giúp ta chải đầu: “Nương nương, bên Sở Mộc Mộc tìm thái y bắt mạch cho nương nương, mấy ngày trước còn tặng vàng bạc châu báu cho không ít phi tần trong Đông cung.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Nàng ta sẽ không muốn dùng chút tài vật để các nàng giúp nàng ta chứ?”
Xuân Từ bật cười: “Như nương nương nói.”
Ngu ngốc, người có thể vào Đông cung, ai mà không gánh vác vinh quang của mẫu tộc, hoàng thượng chỉ có một đứa con là thái tử.
Ngôi vị hoàng đế là của thái tử, ai lại vì chút vàng bạc mà hủy hoại tiền đồ của mình và mẫu tộc.
“Theo dõi chặt chẽ, đừng để nàng ta tìm được kẽ hở.”
“Nàng ta tìm không được, thủ đoạn thường dùng của nàng ta chỉ có dùng vàng bạc châu báu để kéo bè kéo cánh nhưng người có thể bị nàng ta kéo bè kéo cánh, cũng sẽ bị người khác kéo bè kéo cánh.”
“Thuốc trước kia bảo ngươi cho nàng ta dùng thì sao?”
“Đã dùng rồi, cả đời này, nàng ta e rằng…”
“Dọn dẹp sạch sẽ.”
Ngày ta sinh, Sở Mộc Mộc dùng hết mọi cách giữ Tấn Diệp ở chỗ nàng ta.
Ta dùng cả một đêm, đến gần sáng mới sinh được đứa trẻ, mở mắt ra.
Chỉ thấy toàn phi tần trong cung, nói không lạnh lòng là giả, dù ta có giả vờ thoải mái đến đâu thì khoảnh khắc đó, trong lòng cũng khó chịu.
Thẩm trắc phi bế một đứa trẻ bụ bẫm đến cho ta xem: “Nương nương người xem, đây là đích trưởng tử người sinh cho điện hạ.”
Là đích trưởng tử, cũng không ngoài việc ta uống nhiều thuốc an thai như vậy, vì để sinh được con trai, đã nỗ lực rất nhiều.
Tấn Diệp đến muộn, theo sau là Sở Mộc Mộc.
Vài phi tần nhìn vẻ dương dương tự đắc của Sở Mộc Mộc, ngay cả với Tấn Diệp cũng không có sắc mặt tốt.
Thẩm trắc phi càng dựa vào việc Thẩm tướng quân mới lập công mà nói năng lỗ mãng: “Thái tử phi đau đớn cả đêm, điện hạ lại ở trong chốn êm ấm ân ái cả đêm.”
Sắc mặt Tấn Diệp thay đổi, ta không động thanh sắc lắc đầu: “Không sao, phòng sinh máu tanh, điện hạ không nhìn thấy cũng rất tốt.”
Đuổi hết mọi người đi, Tấn Diệp bế đứa trẻ đến trước mặt ta: “Ninh Ninh, nàng xem, đây là con của nàng với ta.”
Nước mắt ta rơi lã chã, Tấn Diệp vội vàng luống cuống đưa đứa trẻ cho vú nuôi: “Là trẫm sai rồi, đêm qua trẫm vì…”
Ta phẩy tay: “Thôi đi, điện hạ, chỉ mong sau này Ninh Ninh cũng giống như điện hạ, trong lòng không còn chứa điện hạ nữa, mệt mỏi lắm.”
Một phần chân tình, một phần giả dối, nào có gã nam nhân nào cho phép nữ nhân của mình không yêu mình.
Tấn Diệp hoảng hốt: “Trẫm sai rồi, trẫm thật sự sai rồi, Sở Mộc Mộc nói nàng còn phải hai ngày nữa mới sinh, nàng lại chỉ sai người gọi trẫm hai lần, trẫm tưởng…”
“Sở Mộc Mộc Sở Mộc Mộc Sở Mộc Mộc, điện hạ, ta cũng là nữ nhân của người, đêm qua ta đang sinh con cho điện hạ, thôi vậy. Điện hạ đi tìm Sở Mộc Mộc đi, là ta không xứng.”
Ta càng nói càng thảm thương, khóc đến mức lê hoa đáy vũ.
Tấn Diệp lập tức phạt Sở Mộc Mộc, cấm túc phạt bổng, còn giáng chức, thật sự trở thành thiếp thất.
Nửa năm sau ta thả Sở Mộc Mộc ra, ta còn thăng chức cho nàng ta, vẫn là Phụng nghi.
Sở Mộc Mộc đúng là cái gì cũng có thể làm, nhảy cho Tấn Diệp xem nào là múa cột, sau đó lại được sủng ái, ta không bất ngờ.
Dù sao thì hậu cung của thái tử, cũng phải có người trở thành sủng phi, trở thành bia đỡ đạn, trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Nếu không có nàng ta, các nàng chắc chắn sẽ không vừa mắt ta với đứa trẻ.
Nhìn mọi người với Sở Mộc Mộc đấu trí đấu dũng, Sở Mộc Mộc càng chiến càng hăng, ta liền thấy tâm trạng cực kỳ tốt.
7
Đông cung lại có phi tần mang thai.
Năm Chiếu Nhi ba tuổi, ta lại mang thai long phụng thay
Gả cho Tấn Diệp bốn năm, Sở Mộc Mộc vẫn không có con nhưng địa vị của nàng ta trong lòng Tấn Diệp không thay đổi.
Bao nhiêu năm như vậy, ân sủng không suy, cũng đáng để người ta bội phục.
Thái y đến báo, trong bụng ta là long phượng thai, một đích tử quả thật không đủ, ít nhất phải có hai mới có thể bảo toàn vinh quang cho cả Tấn Quốc công phủ.
Còn về Sở Mộc Mộc, một nữ nhân xuyên không chỉ dựa vào sự sủng ái của thái tử mới có thể đứng vững, có tư cách gì đấu với ta?
Thẩm trắc phi đến nói, hoàng thượng có ý định thoái vị, cần cù mấy chục năm, muốn sống vì chính mình, chuẩn bị cùng hoàng hậu du ngoạn sơn thủy.
Đợi ta sinh đôi long phụng này xong sẽ rời đi.
Tất nhiên đây chỉ là tin đồn, cụ thể có phải hay không, ta không biết được.
Lần sinh nở tiếp theo, Tấn Diệp không màng đến sự cầu xin của Sở Mộc Mộc, một tháng trước khi ta sinh đã chỉ ở trong tẩm cung của ta.