THẨM LỆ

Chương 1


Năm nay, giống như mọi năm, tôi nhận được cuộc gọi từ chủ nhà hàng.  

 

Chủ nhà hàng đã chứng kiến mối tình của tôi và Lục Nghiên từ thời đại học, coi như là nửa người bạn của chúng tôi.  

 

Lục Nghiên đã tỏ tình và cầu hôn tôi tại nhà hàng của ông ấy.  

 

Ông chủ nhà hàng tự giễu bản thân là kẻ cô đơn và chúc mừng chúng tôi, rồi hỏi tôi tối nay có muốn thử món mới của nhà hàng không.  

 

“Trong bánh có xoài không? Nếu có thì tôi vẫn sẽ ăn món cũ thôi. Cảm ơn lòng tốt của anh, chỉ là chồng tôi bị dị ứng với xoài.”  

 

Vừa cúp máy cuộc gọi của chủ nhà hàng, thì Lục Nghiên gọi điện tới:  

 

“Tối nay anh có buổi gặp gỡ khách hàng, không thể cùng em được.”  

 

Đêm khuya mất ngủ, tôi lướt điện thoại.  

 

Tôi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội của cô em gái học cùng lớp với Lục Nghiên, tên là Lâm Tri Nguyện:  

 

【Cảm ơn nhà hàng của anh và cảm ơn con người anh, bánh tối nay rất ngọt nhưng không ngọt bằng lời nói của anh~】  

 

Ảnh kèm theo là bức ảnh thân mật giữa cô ấy và Lục Nghiên.  

 

Son môi của cô ấy dính lên áo sơ mi trắng của Lục Nghiên, để lại một vệt đỏ.  

 

Trên bàn là bó hoa hồng và chai champagne mà tôi nhận được mỗi năm vào dịp lễ tình nhân.  

 

Tôi nhận ra ngay đây là nhà hàng mà đối với tôi và Lục Nghiên có ý nghĩa đặc biệt.  

 

Chiếc bánh ngọt mà Lâm Tri Nguyện đang cầm là món mới mà chủ nhà hàng đã giới thiệu cho tôi.  

 

Nhân bánh được làm từ xoài nghiền.

 

2  

 

Lục Nghiên ngồi xuống chuẩn bị ăn cùng tôi, bỗng nhiên nhíu mày: “Sao lại là xoài?”  

 

Tôi nhìn thấy dòng trạng thái của Lâm Tri Nguyện.  

 

Tôi hiểu rằng câu “Cảm ơn nhà hàng của anh và cảm ơn con người anh” là nhắm vào tôi.  

 

Cô ta cố tình khiêu khích.  

 

Nhưng tôi thực sự đã quá mệt mỏi.  

 

Không muốn nhắn tin chất vấn hay cãi vã với Lục Nghiên nữa.  

 

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đột nhiên cảm thấy rất muốn ăn xoài.  

 

Tôi gọi đồ ăn giao tới, không lâu sau xoài tươi cắt lát đã đến tay tôi.  

 

Vị xoài ngọt ngào xen lẫn chút chua, rất ngon.  

 

Tôi luôn rất thích ăn xoài.  

 

Chỉ là từ khi ở bên Lục Nghiên, tôi chưa từng ăn dù chỉ một miếng.  

 

Tôi ăn xong và lau tay.  

 

“Nếu không có gì thì em đi ngủ trước đây.”  

 

Lục Nghiên kéo tay tôi lại: “Thẩm Lệ, hôm nay là lễ tình nhân.”  

 

Tôi nhìn anh ấy đầy khó hiểu.  

 

“Vậy thì sao?”  

 

Anh ấy cau mày hơn nữa, đứng dậy, bóng anh ấy bao trùm cả cơ thể tôi.  

 

Mơ màng ghé vào tai tôi, hơi thở đầy khiêu gợi:  

 

“Đêm đẹp thế này, em thực sự muốn đi ngủ sớm vậy sao?”  

 

Trên người Lục Nghiên toát ra sự lạnh lẽo và xa cách.  

 

Sau khi tốt nghiệp, mỗi khi mặc bộ vest và đeo kính gọng bạc, khí chất tinh anh của anh ấy càng thêm rõ ràng, khiến sự lạnh lùng đó trở nên quyến rũ hơn.  

 

Chỉ là lúc này, ánh mắt tôi dừng lại trên cổ áo sơ mi trắng của anh ấy, nơi vẫn còn vệt son đỏ không thể xóa đi.  

 

Tôi lùi lại một bước, tránh nụ hôn của anh ấy.  

 

“Em vừa ăn xoài.  

 

“Anh sẽ bị dị ứng.”

 

3  

 

Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của Lục Nghiên, tôi bước vào phòng, “cạch” một tiếng, khóa cửa lại.  

 

Nằm trên giường, điện thoại đổ chuông, là sếp của tôi.  

 

“Thực sự quyết định nhận công việc này rồi à? Nếu cô lại cho tôi leo cây vì Lục Nghiên, tôi thật sự sẽ g.i.ế.c cô đấy.”  

 

“Tôi không đùa đâu.”  

 

Tôi bật cười.  

 

“Tuyệt đối không cho leo cây nữa. Nếu có, tôi sẽ tự đem đầu đến gặp.”  

 

Bộ phận quảng cáo của công ty có một vị trí mới, lương cao hơn, nhưng đòi hỏi phải bay khắp nơi trên thế giới để đàm phán công việc.  

 

Ba năm trước, sếp đã muốn tôi đảm nhận vị trí này.  

 

Chỉ là vì Lục Nghiên, tôi đã từ chối.  

 

Tôi và Lục Nghiên là thanh mai trúc mã hơn mười năm, từ nhỏ tôi đã biết anh ấy là người rất nề nếp, chỉn chu.  

 

Bay khắp nơi, một năm không gặp mặt được ba mươi ngày, thậm chí không biết ngày nào sẽ gặp lại.  

 

Sự bất ổn như thế, anh ấy không thể chấp nhận.  

 

Tôi đã từng đưa cho anh ấy làm bài trắc nghiệm MBTI rất thịnh hành.  

 

Anh ấy không hiểu rõ, nhưng vẫn làm rồi đưa kết quả cho tôi xem.  

 

ISTJ, hình ảnh nhân vật là một ông già nhỏ đeo kính màu xanh.  

 

Từ khóa là thực tế, khách quan, điềm tĩnh, tự giác.  

 

Lục Nghiên chính là như thế.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.