1.
Thẩm Bích Vân là trưởng tỷ của ta, ta là lục tiểu thư Thẩm phủ, Thẩm Châu Vân.
Hôn ước của trưởng tỷ cùng tân đế là lúc nhỏ định ra.
Trưởng tỷ so với tân đế, lớn hơn ba tuổi.
Khi đó, Hoắc – Thẩm hai nhà giao hảo, một văn một võ, trưởng tỷ đi theo cha đi đến tham dự lễ đầy tháng của nhi tử Hoắc Úc đại nhân, nhìn thấy hắn trong tã lót ngọc tuyết đáng yêu, nâng hắn lên, lấy tay nhỏ chọc chọc vào mặt của hắn, không hiểu sao hài tử đang gào miệng khóc lớn lại đột ngột không khóc nữa mà chỉ nhỏ giọng nỉ non.
Trẻ con vô tâm, người lớn cố ý.
Hoắc phu nhân vội hỏi, “A Bích con có thích đệ đệ không?”
Trưởng tỷ sững sờ nhẹ gật đầu, trong bữa tiệc ăn uống linh đình, hôn sự này cứ như vậy mơ mơ hồ hồ định xuống.
Khi đó, kinh thành thịnh truyền, tiểu tử nhà Hoắc gia kia, cả ngày bám theo đuôi Thẩm đại tiểu thư không rời, là sợ Thẩm đại tiểu thư kinh tài tuyệt diễm, vứt bỏ hắn mà đi mất.
Lúc này, Hoắc Nhiên a huynh đó chỉ là cười cười, xấu hổ cúi đầu xuống.
Hắn thích kề cận trưởng tỷ, cũng như giống chúng ta cũng thích kề cận trưởng tỷ ôn nhu lại hào phóng vậy.
Bỗng nhiên có biến cố xảy ra, là Kiến An năm thứ tám, tân khoa Trạng Nguyên Thôi Thập An dạo phố, trưởng tỷ giống như mất hồn, nháo loạn muốn hủy hôn, không phải người ấy thì không gả.
Thì ra, năm trước nàng cùng tổ mẫu đi đường về quên quán Ngư Dương thăm hỏi di cô, từng bị giặc cướp vây vòng, rơi xuống vách núi, là Thôi Thập An cứu được nàng, một mực lấy lễ để tiếp đón, lặng lẽ đưa nàng cùng tổ mẫu đoàn tụ, sau đó vì danh tiết của trưởng tỷ, cả nhà không hé răng một lời.
Phụ thân tức giận vô cùng, phạt trưởng tỷ quỳ gối trong từ đường, tĩnh tư ngẫm lại lỗi lầm.
Trong mắt phụ thân, trưởng tỷ luôn luôn là nữ tử đoan trang hào phóng, ôn nhu hiền thục. Trong ấn tượng của ông ấy, đó cũng là lần nàng ngỗ nghịch trái ý phụ thân, ngỗ nghịch Thẩm gia.
Trưởng tỷ quỳ ròng rã ba ngày, thái độ cũng không thay đổi, chủ mẫu nhìn không được, không biết dùng biện pháp gì, lại thuyết phục được phụ thân. Ông ấy đánh bạc một gương mặt mo đi tìm Hoắc gia từ hôn, nói thẳng tất cả nữ nhi còn lại của Thẩm gia, chỉ cần nhà họ ưng mắt ai, ông ấy đều thành toàn.
Trưởng tỷ từ hôn là một chuyện huyên náo làm dư luận xôn xao, Hoắc Tướng quân xác nhận sớm đã nghe thấy, hai người phụ họa vài câu, nói vốn là lời nói đùa trong bữa tiệc hôm nào thôi, nhi nữ không muốn cũng không sao.
Nhưng a huynh Hoắc Nhiên không muốn, ngày đó, hắn cưỡng cầu tìm đến trưởng tỷ, ở ngoài cửa dầm mưa rất lâu, trưởng tỷ đều đóng cửa không gặp.
Ta nghĩ đến tình nghĩa đồng môn, hảo tâm khuyên hắn trở về, chớ có dụng công làm những điều vô ích nữa.
Chỉ thấy hắn hai mắt đỏ rực, thấp giọng thì thầm: “Vì cái gì không quan tâm ta, vì cái gì các ngươi đều không cần ta.”
Ta chưa bao giờ thấy ánh mắt phẫn hận như vậy, ngày trước, hắn một mực là ôn hòa, đi theo sau lưng trưởng tỷ, nhìn nàng mà cười.
Cuối cùng, là thị nữ Thúy Liễu của trưởng tỷ đẩy cửa ra, trả lại tín vật đính hôn, Là bạch ngọc trâm, vật gia truyền của Hoắc phu nhân. Hành động đó cũng mang theo lời nhắn của tỷ tỷ. Nói rằng nàng cho tới nay chỉ xem hắn như đệ đệ, đối với hắn, cũng giống như đám tỷ muội chúng ta không có gì khác biệt, cũng hy vọng rằng hắn, sớm ngày tìm được người trong lòng.
Ta nhìn thấy sự chờ mong trong con ngươi của Hoắc Nhiên a huynh đột nhiên tiêu tan, thất hồn lạc phách rời khỏi Thẩm phủ.
Gặp lại hắn, cũng đã là năm năm sau.
Hắn cường ngạnh yêu cầu trưởng tỷ quả nữ đang để tang phu quân vào cung làm mỹ nhân cạnh mình.