Thâm Tình Cỏ Rác Của Đế Vương

Chương 11


15

Ngày xe ngựa rời khỏi hoàng cung, ta xốc màn kiệu lên, thấy được trên tường thành, Hoắc Nhiên ôm tiểu thái tử đứng thẳng.

Trưởng tỷ quay đầu đi chỗ khác, ho hai tiếng, lại không muốn nhìn nhiều.

Chúng ta trở về lão trạch của Thôi phủ, nơi này, có người nàng yêu nhất.

Trưởng tỷ đi trong một sáng sớm sương mù.

Tựa ở trên bia mộ Thôi Thập An, gống hệt như những ngày qua, an tĩnh kể về kỷ niệm giữa họ.

Ta đứng dậy gọi nàng dùng cơm, không thấy nàng trả lời, không khỏi lệ rơi lã chã đầy mặt.

Một người một bia, dựa sát nương tựa lẫn nhau.

Ta nhớ trước khi Thôi Thập An qua đời, trưởng tỷ ăn nhiều đồ ngọt quá cũng sẽ bị tỷ phu cằn nhằn hồi lâu, bây giờ trưởng tỷ trong bộ dáng này đi gặp hắn, hắn tất nhiên mười phần đau lòng.

Ta đem bọn họ hợp táng, trong phòng có những phật kinh trưởng tỷ tự tay sao chép trong những ngày qua, ta không biết là cầu nguyện cho tiểu chất tử Thôi Nguyện, hay là tiểu công chúa Trường Lạc.

Tóm lại, là trưởng tỷ cũng muốn chuộc tội cho chính bản thân mình, ta cũng đốt đi, hi vọng bọn họ, đều không trách nàng.

Nàng chỉ là thân bất do kỷ.

Làm xong đây hết thảy, ta hâm một bầu rượu cho mình, tựa dưới gốc cây, tự mình uống.

Thẩm gia sớm đã ly tán bốn phía, phu nhân đi theo phụ thân, trở về  quê ở Thành Dương.

Mà không có trưởng tỷ, Thẩm gia xưa nay không phải là nhà của ta.

Ta về hoàng cung.

Mặc vào y phục ngày xưa trưởng tỷ yêu thích nhất.

Thời điểm nhìn thấy ta, ta nhìn thấy ánh mắt Hoắc Nhiên sáng lên.

Bây giờ ta, cùng trưởng tỷ hồn nhiên ngày xưa, có tám thành giống nhau.

Nhưng chợt, thần sắc trong mắt hắn bị dập tắt, rất nhanh chuyển thành chán ghét, tin trưởng tỷ đã chết, hắn đã sớm biết.

Ta tiến lên lấy lòng nắm chặt tay của hắn, “Bệ hạ nhìn xem, ta cùng trưởng tỷ giống nhau như thế, bệ hạ liền coi ta là trưởng thành tỷ không phải cũng rất tốt sao? Ta có thể bắt chước nàng mỗi tiếng nói cử động.”

Hắn nghiêm túc dò xét ta, tựa hồ thật xuyên thấu qua ta, thấy được trưởng tỷ ngày xưa dịu dàng cười với hắn.

Hắn vẫn lưu lại ta, nhưng lại chưa bao giờ triệu hạnh ta.

Vậy thì thế nào?

Ta càng thêm ra sức bắt chước trưởng tỷ, phi tần hậu cung nói tâm ta thuật bất chính, trưởng tỷ không còn, ta thamquyền quý, có thể bỉ ổi đến tận đây.

Thẩm gia, đã từng là danh lưu thanh quý lại nuôi ra được một nữ nhi dạng này.

Ta không quan tâm.

Ta chỉ muốn hết lần này đến lần khác nhắc nhở Hoắc Nhiên, những hành động khiến người khác phải chịu thống khổ kia của hắn mà thôi.

Cuộc sống về sau dài như vậy, hắn có được vạn dặm giang sơn, mỹ nhân vô số.

Biết đâu ngày nào đó hắn thật sự quên đi trưởng tỷ?

Đây chẳng phải là lợi cho hắn quá rồi hay sao.

16

Hoàng hậu ngưng lông mày nhìn ta, nàng cũng không hiểu.

“Tiểu Lục, rời khỏi hoàng cung, ngươi sẽ sống tốt một đời. Ngươi không thể so với chúng ta, thân bất do kỷ.”

Ta không rảnh để ý, tiến lên trêu đùa với Thái tử Hoắc Thần, giật dây để hắn gọi ta mẫu phi.

Ta chậm rãi, đem mình biến thành trưởng tỷ còn sống.

Thậm chí tùy tiện ra vào Trữ Tú cung, Hoắc Nhiên biết, lại chưa từng ngăn cản.

Ngày đó, bệnh của hoắc Nhiên lại phát tác, lại lảo đảo xông vào trữ tú cung, nhìn thấy ta, trong nháy mắt mê ly, sau đó thuận theo dùng mặt áp vào mu bàn tay của ta, giống như hồi nhỏ cũng ta vẫn thường làm với trưởng tỷ, trong miệng nói liên miên lải nhải, “Bích Vân, Bích Vân….

Ta hợp thời uốn nắn, “Bệ hạ, ngài lại quên đi rồi, khuê danh của thiếp thân, Thẩm Châu Vân, Thẩm Bích Vân là trưởng tỷ của ta sớm đã tại Thánh Đức năm thứ tư c.h.ế.t rồi, là do bệ hạ một tay tạo lên, không nhớ sao?”

Hắn lần nữa thanh tỉnh lại, hối hận, ảo não, như thường ngày, cũng như chạy trốn rời khỏi Trữ tú cung.

Chuyện qua đi nhưng cũng không truy cứu ta nữa.

Áo gấm, trâm cài vòng ngọc, ban thưởng không ngừng, đều là kiểu dáng trưởng tỷ lúc trước thích, ta hưởng thụ tất cả.

Hậu cung người đều nói, ta chính là cái bóng của Hoàng Quý Phi, âm hồn bất tán.

Ta từ chối cho ý kiến.

Rốt cục, năm năm sau, Lạc gia dần dần suy thoái, Hoắc Nhiên thân phong ta làm Hoàng Quý Phi.

Vị phần cùng trưởng tỷ lúc trước giống nhau như đúc.

Ta mỉm cười đáp ứng, tiếp nhận tỉ ấn, bắt đầu giúp hoàng hậu quản lý lục cung.

Ta nghĩ, hoàng hậu thật là một nữ tử thông minh, nhìn thấu hết thảy, hoàng tử độc nhất vô nhị, chỉ có thể sinh từ trong bụng trưởng tỷ ra mà thôi.

Những năm này, Hoắc Nhiên sủng hạnh không ít phi tử, cũng có hoàng tử, công chúa khác, nhưng cho tới bây giờ không có hoàng tử nào, vượt qua được Thái tử.

Tam hoàng tử không lựa lời nói, nhục mạ mẹ đẻ Thái tử một thân hầu hai chồng, không biết liêm sỉ.

Tin tức truyền đến tai Hoắc Nhiên, mẫu phi của hắn bị đày vào lãnh cung, mà hắn, sớm bị đày tới vùng đất nghèo nàn, không có thánh chỉ không được hồi kinh.

Sau bao nhiêu năm mặt dày, Thái tử ngày càng thân cận với ta, có một ngày, nó chần chờ hỏi ta, “Di mẫu, Hoàng Quý Phi đã c.h.ế.t trước đây là người thế nào?”

Ta nhìn cái bóng mình trong gương, mỗi một cái nhăn mặt, mỗi một nụ cười đều là trưởng tỷ, muốn nói cho hắn, ta cùng với nàng rất giống nhau.

Nhưng cuối cùng, ta chỉ nghịch đám thảo dược trong tay, nói, “Nàng là một người vô cùng tốt.”

Lại qua ba năm, hoàng hậu bệnh nặng hấp hối.

Trong những năm Lạc gia bị phán lưu vong, nàng chịu không ít khổ cực, thân thể đã sớm sụp đổ, những năm này ráng chống đỡ, là bởi vì gia tộc.

Ta nhìn nàng gương mặt đờ đẫn của nàng, cùng trưởng tỷ ngày trước không có gì sai biệt.

Thế sự chuyển vần, báo ứng xác đáng.

Có nên trách nàng không?

Cũng không nên.

Trước khi hoàng hậu nhắm mắt, nhìn về phía ta, giống như là kể lại một chuyện từ xa xưa, “Bản cung lúc trước có muộ muội, ngọc tuyết đáng yêu, đáng tiếc bởi vì ta mà c.h.ế.t yểu, hôm đó nhìn thấy ngươi, bản cung cảm thấy các ngươi thật giống nhau, tuổi tác cũng bằng nhau, bản cung vốn định mang ngươi đi, đáng tiếc…….”

Đáng tiếc là trưởng tỷ mới là người mang ta ra khỏi lồng giam, từ đó không ngại bảo vệ ta nửa đời.

Cuối cùng, nàng hữu khí vô lực hướng ta cười, “Tiểu Lục, hương liệu ngươi điều chế, bản cung rất thích. Còn có, Hoàng Quý Phi rất đẹp, nhưng ngươi hẳn là cũng phải có cuộc đời của mình.”

Ta hạ mí mắt, không có một gợn sóng.

Sau khi hồi cung, ta si mê lên điều chế hương liệu, duy chỉ có điểm này, không giống trưởng tỷ.

Hoắc Nhiên nói, ta nhuốm đầy mùi thuốc, không còn giống nàng nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.