3.
Trong cung tuyên ta vào cung, đây là điều ta không nghĩ tới.
Bởi vì sau khi trưởng tỷ vào cung, được phong làm quý phi, theo thường lệ, người nhà được phép đưa thẻ bài cầu kiến. Nhưng hết lần này đến lần khác tổ mẫu cùng mẫu thân dâng thẻ bài lên, đều không được trưởng tỷ triệu kiến.
Chúng ta liền hiểu rõ, trưởng tỷ đúng là không muốn gặp ai nữa.
Đành phải vụng trộm truyền tin tức, nói với nàng rằng, tiểu chất tử Thôi Nguyện, vẫn mạnh khỏe, xin nàng chớ nhớ mong.
Tiểu thái giám dẫn ta đến Trữ Tú cung của trưởng tỷ, ta gặp Hoắc Nhiên a huynh sau năm năm không gặp
Người này đã suýt là tỷ phu của ta.
Không giống với vẻ ôn hòa ngày xưa, bây giờ tròng mắt của hắn, chứa đầy ngoan lệ cùng lãnh khốc, không còn vẻ thẹn tùng nhát gan năm đó đi theo một đám tỷ muội chúng ta nữa.
Ta có chút sợ, không tự giác lui về sau hai bước, nhớ tới tỷ phu thực sự đã c.h.ế.t của mình, Thôi Thập An, ôn nhu lưu luyến, cả hai lúc nào cũng ân ân ái ái làm người nào nhìn thấy cũng phải ghen tỵ.
Đáng tiếc.
Khó có thể tưởng tượng trưởng tỷ như viên minh châu của ta giờ này rơi vào tay hắn sẽ chịu đựng bao nhiêu hành hạ.
Chỉ nghe hắn lạnh lùng mở miệng: “Đi khuyên nhủ trưởng tỷ của ngươi đi, nghe lời chút, nếu không cả đời này ngươi cũng đừng mơ ra khỏi cung”
Ta ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt hung ác nham hiểm của hắn, chớp mắt, cảm thấy lập tức hiểu rõ ràng ý nghĩa câu nói “Không ra khỏi cung”, có lẽ là “ đừng nghĩ còn sống mà trở ra”
Hắn vuốt vuốt trán rời đi, ta mới phát giác, nội cung của trưởng tỷ rất nhiều võ tỳ, từng người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, lại không thấy bóng dáng trưởng tỷ đâu.
Trong lòng ta vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ Hoắc Nhiên đem trưởng tỷ đánh cho tàn phế rồi?
Có ma ma dẫn ta xuống tầng ngầm trong nội viện của trưởng tỷ, trên đường không ngừng thổn thức, nói với ta khuyên nhủ quý phi, chớ có cưỡng cầu bệ hạ nữa, làm như vậy không khác nào lấy trứng chọi đá.
Ta lúc đầu không hiểu, thanh thiên bạch nhật, tại sao ma ma muốn dẫn ta đi xuống tầng hầm, trong lòng một mực bất an.
Cho đến khi nhìn thấy trưởng tỷ, ta lập tức đỏ cả vành mắt.
Vị trưởng tỷ đã từng như châu như ngọc, bị người ta trói gô, cột vào trên giường, cả người gầy trơ cả xương, trong mắt không có nửa phần thần thái.
Ma ma thấp giọng nhìn ta giải thích, “Quý phi nương nương mang thai long tự của bệ hạ, nhưng một mực nháo loạn không muốn sinh, bệ hạ không cách nào, lúc này mới mời Thẩm tiểu thư đến….”
Ta lúc này mới nhìn về phía cái bụng hơi nô lên của trưởng tỷ, thần sắc buồn bã.
Nhớ lại ngày đó, nàng biết được có tiểu chất tử, tâm tình như hoa nở rộ, mang theo tỷ phu trở về nhà mẹ đẻ, tổ mẫu cười nàng, Niếp Niếp của chúng ta cũng muốn làm mẫu thân rồi.