Thâm Tình Tựa Mộng

Chương 1


Ta xuyên vào một quyển sách thể loại nữ chính văn cứu rỗi, cứu vớt thiếu niên mỹ mạo, số phận bi thảm thích chiếm hữu mạnh mẽ.

Ta đồng hành cùng hắn từ lúc còn vô danh đến khi trở thành thừa tướng đương triều.

Hắn nói, ta mãi mãi là ánh trăng sáng trong lòng hắn.

Nhưng sau đó, hắn đứng nơi quyền cao chức trọng, ngày ngày đối mặt với vô số dụ hoặc.

Ta trở thành phu nhân nơi hậu trạch, mỗi ngày xử lý vô số chuyện vụn vặt.

Hai chúng ta thành thân đã bảy năm, hắn bắt đầu xa đà vào quyền quý, ngày ngày qua lại với đám con cháu thế gia, lưu luyến chốn tiệc tùng hội tụ.

“Hôm nay, toàn bộ mỹ nhân của thượng kinh đều có mặt, có ai lọt vào mắt xanh của huynh không?” Bằng hữu trêu đùa.

“Mắt nhìn của huynh quả nhiên không tệ, mỗi người đều là tuyệt sắc.” Hắn thấp giọng than thở: “Thật hâm mộ huynh còn chưa thành thân, có thể tận hưởng thêm mấy năm…”

Khi đó, ta đang bưng bát canh giải rượu đến, đứng ở hàng ghế lô bên ngoài Vọng Tiên Lâu.

Bên trong kia vang lên tiếng nữ tử nói cười không ngớt.

Bằng hữu bật cười: “Tiểu gia ta đây cho dù có thành thân, dẫu có muốn chơi đùa phóng túng thì cứ phóng túng, không so được với An huynh, trong phủ chỉ có một phu nhân. Hiện giờ cảm thán thế này, hối hận rồi sao?”

“Cũng không đến mức đấy.” Hắn cười nhạt, “Chỉ là cảm thấy, trước kia vất vả leo núi, hiện giờ đứng trên đỉnh núi mới thấy cuộc sống vốn nên như vậy.”

“Huynh muốn làm bậc thánh nhân, đương nhiên sẽ không hiểu được thế nào là trái ôm phải ấp—” Đối phương hôn lên má trái của cô gái một cái.

“Hồng tụ thiêm hương—*” – Người đó véo nhẹ cô gái bên phải.

(* thành ngữ cổ, nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh)

Chỉ chốc lát, trong phòng tràn ngập tiếng cười đùa, rên rỉ không ngớt.

“Cuộc đời cùng lắm mấy trăm năm, Thời An huynh nhớ suy nghĩ cho cẩn thận, như vậy mới có thể sớm ngày tận hưởng sung sướng.” Người nọ tiếp tục khuyên nhủ.

“Phải không?” Tạ Thời An thấp giọng hỏi, giọng điệu có chút mơ màng.

Ta hiểu sự mơ màng này của hắn, vốn dĩ từ tầng áp chót lại leo lên đỉnh cao quyền lực.

Quyền, tiền, sắc, hắn đã lĩnh hội được vẻ đẹp của hai thứ đầu.

Về phần cái thứ ba, ngày ngày hắn đều ở cùng với đám đồng liêu đến mấy nơi phong nguyệt, bản thân ở nơi đó, mưa dầm thấm lâu, khó lòng mà không động tâm xuân.

Đáng tiếc, năm đó khi chúng ta thành thân, ta từng ép hắn lập lời thề, một đời một kiếp một đôi nhân.

Ta lắc đầu, xua tan hồi ức, lại nghe thấy có người nói:

“Huynh giữ mình vì phu nhân nhiều năm như vậy, cũng coi như trọn tình trọn nghĩa. Hơn nữa, tẩu ấy còn chẳng thể sinh con nối dõi, gia nghiệp của huynh lớn thế kia, dẫu sao cũng phải có người kế thừa chứ.”

“Tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, hiện giờ huynh quyền cao chức trọng, trong triều người muốn liên hôn với huynh nhiều như cá diếc qua sông. Chỉ cần nói cho tẩu ấy biết, vị trí của huynh hiện tại có nhiều chuyện không thể thuận theo ý muốn, rồi hứa hẹn để tẩu ấy làm chính thê, tẩu ấy còn nói cái gì được nữa.”

Tạ Thời An trầm tư chốc lát, lắc đầu: “Các huynh không hiểu, nàng vì ta mà từ bỏ rất nhiều thứ.”

Quả thật, ta đã hy sinh cho Tạ Thời An rất nhiều.

Năm đó sau khi hoàn thành nhiệm vụ công lược, vốn dĩ bản thân có thể trở lại không gian tự do, bình đẳng kia, nắm giữ gia tài bạc triệu, tận hưởng cuộc sống.

“Chàng không biết ta đã vì chàng mà từ bỏ bao nhiêu thứ quý giá, cho nên cả đời này, chàng chỉ có thể lấy một mình ta.” Sau khi đỏ mắt từ chối hệ thống, ta hung tợn nói.

Khi đó, trái tim và tầm mắt của Tạ Thời An đều xoay quanh ta, nghe ta nói vậy, hắn vội vàng ôm chặt lấy ta, hứa hẹn một đời một kiếp một đôi nhân.

Bây giờ nghĩ lại, bởi vì chưa từng trải qua thế quyền thế bức người, thế nào gọi là  giàu sang làm mờ con mắt, cho nên mới có thể nói ra những lời ngây thơ đến vậy.

Năm đó, ta thật ngốc, vậy mà thực sự tin lời hắn.

Nhân phẩm của Tạ Thời An cũng không tệ, hiện giờ vẫn cố giữ đúng lời thề.

Nhưng ta biết, hắn đã bắt đầu phiền chán, không cam lòng.

Ta nhìn bữa tối đã được hâm nóng mấy lần trước mặt, quay sang hỏi tỳ nữ: “Đại nhân vẫn còn xử lý công việc à?”

Tỳ nữ đáp lời: “Đại nhân vẫn đang ở thư phòng bàn chuyện, ngài ấy nói hôm nay sẽ nghỉ ngơi tại đó, dặn phu nhân không cần chờ.”

Dạ dày của Tạ Thời An không tốt, mỗi tối ăn hơi ít lại càng dễ đói, cho nên ta luôn chuẩn bị bữa ăn nhẹ trước khi ngủ cho hắn.

Ta đứng dậy nấu một bát bánh trôi ủ rươụ gạo, tự mình mang đến thư phòng.

Vừa mới tới ngoài sân thư phòng đã nghe tiếng loáng thoáng bên trong truyền ra, có người đang ngâm thơ.

“Gặp qua trăng sáng bên sông, sông trăng tỏ bóng rõ người trông trăng.”

Giọng nói khó phân biệt là nam hay nữ.

Ta hỏi người hầu ngoài cửa: “Ai ở bên trong?”

Người hầu trả lời: “Là tam công tử Lâm gia của An Bình hầu phủ.”

An Bình hầu phủ là gia môn tôn quý mới tới kinh thành, vốn dĩ đóng quân ở Tây Nam, sau khi thắng trận mới được phong tước vị chuyển đến kinh thành, ta nhớ mang máng, trong nhà họ có hai vị công tử và một vị tiểu thư.

Ta đi tới trước cửa, nấp mình vào bóng tối, quan sát qua khe cửa.

Tạ Thời An đang đứng phía đối diện, chắp tay: “Câu này của Dư Chi hiền đệ quả thật là thần tiên hạ bút, Tạ mỗ xin chịu thua tâm phục khẩu phục.”

Cái vị tam công tử Lâm gia kia thực chất lại môi hồng răng trắng, nước da trắng ngần, ta liếc qua cũng có thể thấy gáy tai của nàng ta.

“Câu hay tự tạo thành, người tài ngẫu nhiên mới có.” Vị tam công tử Lâm gia kiêu ngạo gật đầu.

Ta cười khẩy, thơ hay có phải tự nhiên hay không thì ta không biết, nhưng câu sau nên đổi thành “người tài vì đạo văn” mới đúng đấy.

Hóa ra cũng là một cô gái xuyên không.

“Thời gian đã không còn sớm, ta xin cáo từ trước. Ngày mai đi săn ở ngoại thành, thật chờ mong màn biểu diễn của An huynh!” Tam công tử Lâm gia đứng dậy tạm biệt.

“Vậy ngày mai, không gặp không về.” Tạ Thời An lưu luyến, hai mắt sáng ngời, tựa như ánh sao chiếu rọi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.