05
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Trần Dập Châu đã không còn ở đó.
Tôi đi vào phòng khách thì thấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Trên đĩa có một tờ ghi chú màu hồng: “Đường Đường, dậy nhớ ăn sáng nhé. Hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng vào buổi sáng, xong việc sẽ đến đón em, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận.”
Nhìn thấy dòng chữ “lấy giấy chứng nhận” tôi không kìm được mà đỏ mặt.
Trần Dập Châu thật sự hiệu quả quá đi, nói kết hôn là kết hôn liền, không hề dây dưa.
Tôi vui vẻ ngồi xuống, ăn món trứng chiên do Trần Dập Châu làm.
Nghĩ đến anh, khóe miệng tôi không tự chủ được mà cong lên.
Khi thấy còn sớm, tôi bắt một chiếc taxi về nhà.
Căn hộ này tôi đã mua cách đây vài năm. Dù không lớn nhưng cũng xem như tôi đã có một mái ấm ở thành phố này.
Khi tôi chuẩn bị giấy tờ để xuống lầu, Trần Dập Châu đang ngồi trong xe đợi tôi.
“Để lát nữa anh gọi công ty chuyển nhà, chuyển tất cả đồ đạc của em về chỗ anh.”
Anh khéo léo thắt dây an toàn cho tôi, giọng nói không cho phép tôi phản đối.
Thấy tôi gật đầu đồng ý, Trần Dập Châu khẽ cười. Anh bỗng gần lại, đôi mắt như hoa đào nhìn tôi: “Em đã sẵn sàng làm bà Trần chưa?”
Tim tôi bỗng nhảy lên, tại sao từ trước đến giờ tôi không nhận ra Trần Dập Châu cũng khá thích trêu chọc người khác nhỉ?
Tôi mím môi, không ngần ngại hôn lên môi anh một cái.
Nụ cười của anh đột nhiên cứng lại, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trần Dập Châu ho vài tiếng, rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Tôi ngồi ở ghế phụ, nụ cười ngày càng tươi. Trần Dập Châu thật sự dễ dãi, không thể không trêu đùa.
Sau khi hoàn tất một loạt thủ tục, Trần Dập Châu như trút được gánh nặng.
Anh nắm tay tôi, không ngừng gọi tôi là “vợ.” Tôi cũng đáp lại từng câu từng chữ của anh.
Đôi mắt Trần Dập Châu từ vui mừng chuyển sang đỏ hoe.
Vào khoảnh khắc nước mắt rơi xuống, anh cúi xuống hôn tôi: “Từ giờ trở đi, em là của anh rồi. Đường Đường, em biết anh vui đến mức nào không?”
“Em biết.” Trong những ngày tháng tối tăm ấy, anh luôn âm thầm theo dõi tôi. Nhìn tôi khóc, nhìn tôi cười, nhìn tôi theo đuổi một người đàn ông khác.
Giờ là lúc tôi thật lòng yêu thương anh.
06
Giữa đêm khuya, sau khi tắm xong, tôi bật điện thoại lên.
Có hàng chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Từ Thần.
Tin nhắn mới nhất vừa mới gửi:
【Đường Đường, cậu đang trốn tôi sao? Nói cho tôi biết cậu đang ở đâu.】
Tôi xoa xoa trán, cảm thấy đau đầu, định thông báo cho cậu ta về chuyện kết hôn.
Phía sau, Trần Dập Châu bế tôi lên. Tôi bất ngờ kêu lên một tiếng, điện thoại không may rơi xuống giường.
Người đàn ông cười nhẹ và không quan tâm.
“Vợ à, khuya rồi, đi ngủ thôi.”
Ngay giây tiếp theo, môi anh áp lên môi tôi.
Hôm nay, Trần Dập Châu dường như vô cùng nóng vội.
Những lời tôi định nói bị nuốt chửng bởi nụ hôn ấy.
Trong lúc cuốn lấy nhau, tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên khắp phòng ngủ.
Trần Dập Châu như không nghe thấy, càng hôn sâu thêm.
Tôi có phần nóng vội, muốn nghe điện thoại.
Nhưng Trần Dập Châu lại bá đạo nắm cằm tôi, buộc tôi phải chấp nhận anh.
“Đường Đường, tập trung đi nhé?”
Thế nhưng tiếng chuông lại vang lên rồi ngừng, ngừng rồi lại vang.
Rõ ràng có xu hướng sẽ tiếp tục gọi nếu không nghe máy.
Một lúc lâu, Trần Dập Châu mắng thầm một câu.
Với vẻ mặt đầy nhu cầu không được thỏa mãn, anh lấy điện thoại của tôi từ cuối giường.
Khi nhìn thấy hai chữ Từ Thần, sắc mặt Trần Dập Châu tối sầm lại.
Giọng điệu của anh cũng lạnh lùng hơn hẳn lúc nãy: “Có người tìm em.”
Tôi nhìn Trần Dập Châu, nhưng vẫn nhấn nút nghe.
Giọng nói bên kia gấp gáp hơn tôi tưởng: “Đường Đường, tôi biết cậu đang giận tôi, đừng giận nữa được không?”
“Những ngày này không thể liên lạc với cậu, tôi rất lo lắng.”
“Cậu ở nhà không? Tôi có thể đến tìm cậu được không?”
Tôi mím môi: “Không cần đâu, hiện tại tôi không ở nhà.”
Từ Thần lập tức đáp: “Muộn như vậy rồi cậu không ở nhà thì còn có thể ở đâu?”
“Tôi ở chỗ Trần Dập Châu.”
Không khí đột nhiên im lặng lại.
Giọng nói không thể tin nổi của Từ Thần từ bên kia vang lên: “Sao cậu lại…”
07
Tôi chưa kịp lên tiếng thì cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi vài độ.
Trần Dập Châu khẽ nhướn mày, nói một câu nhẹ nhàng: “Đường Đường, em không nói với cậu ta rằng chúng ta đã kết hôn rồi sao?”
Nhìn ánh mắt hơi thất vọng của Trần Dập Châu, tim tôi thắt lại.
Theo phản xạ, tôi muốn giải thích với anh: “Không phải, em vừa định nói với anh ta.”
Không nghe thấy phản hồi của tôi, Từ Thần ở đầu dây bên kia vẫn gọi tôi.
Ánh mắt Trần Dập Châu tối lại, không chút do dự hôn lên môi tôi.
“Đường Đường, để anh nói cho em. Đánh bại tình địch, rốt cuộc cần phải làm gì.”
Từ Thần ban đầu rất lo lắng, cậu ta đã tưởng tượng ra hàng vạn lý do không thể chấp nhận.
Tại sao giữa đêm khuya, Thẩm Đường lại ở chỗ Trần Dập Châu.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh thở nhẹ nhàng bên đầu dây, Từ Thần như bị sét đánh.
Họ…
Trong khoảnh khắc ấy, Từ Thần cảm thấy thế giới của mình sụp đổ.
Cậu ta từng nghĩ rằng chỉ cần quay đầu lại, Thẩm Đường sẽ luôn đợi ở đó đợi mình.
Nhưng giờ đây, Thẩm Đường đang trong vòng tay của một người đàn ông khác.
Thẩm Đường không còn thích cậu ta nữa.
Nhận thức này khiến Từ Thần run rẩy, máu trong người như ngưng lại.
Giây tiếp theo, cậu ta lại nghe thấy giọng nói của Trần Dập Châu ở đầu bên kia: “Lần sau nhớ đừng quấy rối cuộc sống vợ chồng chúng tôi vào giữa đêm. Từ Thần, cậu không có vợ sao?”
Nói xong, Trần Dập Châu quyết đoán cúp điện thoại.
Còn Từ Thần thì vẫn đang trong cơn sốc.
Thẩm Đường và Trần Dập Châu… kết hôn rồi…
Không thể, điều này không thể.
Đường Đường trước đây rõ ràng rất ghét Trần Dập Châu.
Cô ấy từng ghê tởm khi chỉ nhìn Trần Dập Châu một cái.
Tại sao bây giờ lại kết hôn với anh ta?
Từ Thần càng nghĩ càng bối rối, cuối cùng quăng hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Trong phòng ngủ biệt thự.
Sau một hồi lộn xộn, Trần Dập Châu ôm tôi vào lòng, không nói gì.
Tôi cảm thấy lo lắng, vẫn phải chống người dậy nhìn anh.
Ánh mắt Trần Dập Châu chứa đựng những cảm xúc mà tôi không hiểu.
Tôi nghiêng người, nhẹ nhàng vuốt phẳng đôi lông mày đang nhăn của anh: “Trần Dập Châu, anh có buồn không?”
Ánh mắt người đàn ông hơi động, tay ôm lấy eo tôi càng siết chặt hơn.
“Đường Đường, em vẫn thích Từ Thần, đúng không?”
08
Lời nói của Trần Dập Châu làm tôi chợt đỏ khoé mắt.
“Không, em thật sự không thích cậu ta nữa. Em vừa định nói với cậu ta, không ngờ lại bị anh ngắt lời. Trần Dập Châu, người em yêu bây giờ là anh.”
Trần Dập Châu nhìn tôi. Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng mỉm cười.
“Được, anh biết rồi.”
Càng như vậy, tôi càng thấy lo lắng.
Tôi thà rằng Trần Dập Châu mắng tôi hay phát tiết cảm xúc của mình.
Thật tiếc, anh không làm vậy.
Tôi tiến lại ôm cổ anh: “Chồng à, anh tin em nhé?”
Trần Dập Châu vẫn không thể chịu được sức công phá từ lời nói dịu dàng này.
Anh ôm tôi với vẻ đau lòng: “Anh tin em. Đường Đường, anh chỉ quá quan tâm em thôi. Anh tham lam hy vọng em chỉ là của riêng anh.”
Mắt anh đỏ, nhẹ nhàng hôn lên tay tôi.
Tôi biết, tôi hiểu.
Nỗi sợ hãi, sự yếu đuối của anh đều hiện rõ trước mắt tôi.
Điều tôi có thể làm là cho anh cảm giác an toàn.
Cuộc sống sau hôn nhân với Trần Dập Châu hạnh phúc hơn tôi tưởng.
Anh không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ khác, rất biết điểm dừng.
Dù chỉ là một câu nhỏ của tôi, anh cũng để trong lòng.
Bạn bè đều nói, có một người chồng như vậy là tôi đã trúng số.
Cho đến khi…
Tôi nhìn Trần Dập Châu mặc tạp dề bận rộn trong bếp, bỗng cảm thấy không thật.
Tôi đi vào bếp, ôm từ phía sau Trần Dập Châu. Anh dừng lại một chút, rồi lại cười nhẹ.
“Dạo này em có vẻ đặc biệt bám anh.”
Nói xong, khóe môi anh nhếch lên: “Đó là điều tốt.”
Tôi siết chặt tay ôm lấy eo anh, có chút thương xót: “Nếu điều này khiến anh vui, thì sau này em sẽ làm nhiều hơn.”
Lưng Trần Dập Châu cứng lại một chút, rồi anh quay người lại. Ánh mắt anh tối sầm, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào tôi.
“Thật không, em sẽ càng yêu anh hơn sao?”
Trần Dập Châu lúc này như một đứa trẻ cẩn thận, cố gắng lấy lòng.
Tôi ôm lấy cổ anh, nhón chân hôn lên trán anh.
“Chắc chắn rồi. Trần Dập Châu, em sẽ yêu anh nhiều hơn.”
Ánh mắt Trần Dập Châu tối lại, nhẹ nhàng hôn xuống.
Cả căn phòng tràn ngập sự ấm áp.
09
Tối thứ Sáu, Trần Dập Châu đang tiếp khách bên ngoài.
Tôi định về nhà tắm rửa rồi xem phim, đồng thời chờ anh trở về. Không ngờ, khi tan làm, tôi nhận được lời mời tham gia buổi gặp mặt bạn học cấp ba.
Buổi gặp mặt này do lớp trưởng của chúng tôi tổ chức.
Khi tôi đến nơi, Từ Thần đang đứng trước cửa chờ tôi.
Thấy tôi đến, vẻ mặt cậu ta có vẻ vui mừng.
Tôi không định để ý đến cậu ta, cứ thế đi ngang qua.
Không ngờ Từ Thần lại gấp gáp nắm lấy cánh tay tôi.
“Đường Đường, cậu thật sự kết hôn với Trần Dập Châu sao? Cậu nói cho tôi biết, đây không phải là thật đúng không? Thời cấp ba rõ ràng cậu rất ghét Trần Dập Châu nhất, sao giờ lại cưới anh ta?”
Những lời này của Từ Thần vừa như chất vấn, lại vừa như tự nói với mình.
Nụ cười gượng gạo trên mặt cậu ta thể hiện sự mong đợi câu trả lời của tôi.
Tôi hất tay ra, lùi lại một bước: “Cậu nghĩ tôi cần phải lừa cậu sao?”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi yêu anh ấy.”
Nói xong, tôi thấy đôi mắt Từ Thần lập tức đỏ hoe.
“Không thể nào, cậu không thể yêu anh ta. Cậu từng nói, tốt nghiệp đại học xong sẽ cưới tôi.”
“Đường Đường, nhìn vào mắt tôi đi, người cậu yêu là tôi đúng không?”
Từ Thần gần như phát điên, nắm chặt vai tôi.
Lúc tôi đau đớn nhíu mày, Từ Thần mới bừng tỉnh mà buông tay.
“Từ Thần, người đầu tiên vi phạm lời hứa là ai, còn cần tôi nói thêm không?”
“Việc cậu và Thư Duyệt sắp kết hôn, chẳng lẽ chưa bao giờ xảy ra sao? Hay là cậu muốn có cả tôi và Thư Duyệt?”
“Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất hãy từ bỏ điều đó đi.”
Thấy tôi nói dứt khoát, cậu ta định nói rồi lại thôi.
Tôi liếc cậu ta một cái, tiếp tục bước đi.
Phía sau vang lên giọng nói của Từ Thần: “Tôi và Thư Duyệt đã chia tay rồi.”
“Trước đây tôi mất lý trí mới làm tổn thương cậu. Đường Đường, bây giờ tôi hối hận rồi.”
“Em và Trần Dập Châu ly hôn rồi chúng ta quay lại được không?”
Tôi cười khẩy một tiếng, không dừng bước.
Từ Thần có quyền gì nghĩ rằng chỉ cần cậu ta quay đầu, tôi sẽ mãi mãi đứng đợi?
Mọi điều cậu ta đang làm chỉ là sự chiếm hữu ngu ngốc mà thôi.
Khi tôi hết lòng yêu thương cậu ta thì cậu ta lại không trân trọng. Nên mới có thể yêu người khác một cách mãnh liệt như thế.
Khi tôi quyết định kết hôn với Trần Dập Châu, Từ Thần lại không chịu.
Cậu ta không thể chấp nhận người khác xâm phạm lãnh thổ của mình, cướp đi thứ thuộc về cạu ta.
Nói thẳng ra, trong mắt Từ Thần, tôi cũng chỉ là một món đồ không cần thiết.
Còn Trần Dập Châu lại dùng tất cả để yêu tôi.
Anh rất yếu đuối, cũng rất nhạy cảm.
Tôi tuyệt đối sẽ không vì Từ Thần mà làm tổn thương anh.