1.
Khi ta được Thái Hoa Đế Quân đưa từ nhân gian lên Cửu Trọng Thiên, tất cả Tiên Quân đều cho rằng hắn điên rồi.
Sau đó, hắn rút đi Long Mạch dưới chân núi Côn Luân, hao tổn ba nghìn năm tu vi, tự tay gieo tiên cốt vào ta.
Chúng tiên tam giới lúc này mới hiểu, tuy ta chỉ là một phàm nhân nhưng lại là nốt chu sa, là bạch nguyệt quang trong lòng Thái Hoa Đế Quân.
Hắn nói, hắn muốn ta với hắn cùng trải qua năm tháng trường cửu, vĩnh viễn không xa rời.
Hắn yêu ta đến tận xương tủy, ta tin hắn.
Cho đến khi hắn lại hạ phàm lần nữa, mang một nữ tử tên Liễu Như Yên về.
Eo thon như liễu, dung nhan tựa khói sương, nàng là nữ tử định mệnh trên Tam Sinh Thạch của Thái Hoa Đế Quân.
Hôm qua Tam Sinh Thạch mới hiện ra tên nàng, hôm nay Thái Hoa đã đưa nàng lên trời.
Thế nhưng tình duyên dây dưa chín mươi chín kiếp của ta và Thái Hoa vẫn còn rõ mồn một trước mắt, tựa như mới ngày hôm qua.
Hắn từng đỡ kiếm cho ta, cũng từng vì ta mà tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.
Ta từng khóc ra huyết lệ vì hắn, cũng từng vì hắn mà móc tim lấy máu.
Sự xuất hiện của Liễu Như Yên này, ta chẳng hề bận tâm.
Nào ngờ, nàng ta lại chủ động tìm đến.
Nàng ta mặc một bộ vũ y phượng hoàng thất sắc, dưới linh khí Cửu Trọng Thiên nhuận sắc trông lại càng rực rỡ chói mắt hơn.
Nàng ta khinh miệt nhấc tay áo ta lên, khinh thường nói: “Nghe nói ngươi chính là nữ nhân trước đây chăm sóc Thái Hoa Đế Quân giúp ta sao? Đế Quân đối xử với ngươi cũng chẳng ra sao nhỉ? Ở nhân gian ta ăn mặc còn đẹp hơn ngươi bây giờ.”
Nghe nói ở nhân gian nàng ta là một quận chúa.
Còn ta chỉ là một cô nhi bán đậu hũ, không quen mặc những bộ y phục rườm rà đó.
Ta hất tay nàng ta ra, không muốn nói nhảm với nàng ta nữa.
Nhưng nàng ta lại chắn trước mặt ta, móng tay đỏ tươi chọc chọc vào ngực ta.
“Ngươi đi cái gì mà đi? Ta cho ngươi đi rồi sao?”
“Chỉ là, ngươi đi thì cũng được thôi, nhưng trước tiên hãy trả lại đồ thuộc về ta cho ta đã!”
Nàng ta hùng hổ, kiêu ngạo, như thể nàng ta là chính cung nương nương ở nhân gian.
Ta thật sự không hiểu, trên người ta có thứ gì thuộc về nàng ta.
“Thứ gì?” Ta lạnh lùng hỏi.
Nàng ta đắc ý cười khẩy: “Tiên cốt của ngươi, ngươi vốn dĩ chỉ là phàm nhân, chỉ là nhân lúc ta không có ở đây nên sưởi ấm giường cho Đế Quân vài năm, ngươi đừng tưởng rằng có thể dựa vào đó mà thành tiên chứ? Ta khuyên ngươi đừng mơ tưởng đến thứ mình không xứng đáng có.”
Ta cười lạnh, lòng bàn tay đã ngưng tụ tiên lực.
Thái Hoa đã gieo vào ta tiên cốt để ta có thể tự bảo vệ mình ở Cửu Trọng Thiên.
Cho nên, trước khi nàng ta còn lải nhải thêm, ta đã hất nàng ta bay ra ngoài.
“Đừng để ta gặp lại ngươi nữa, nếu không ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán.” Ta tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Từ trước đến nay ta chưa từng gặp qua kẻ nào trơ trẽn đến thế.
Ta quay người định rời đi, lại nhìn thấy một bóng hình từ xa bay đến.
Mũ miện vàng, đai ngọc, phong thái tuyệt thế, là Thái Hoa của ta.
Ta vui mừng tiến lên, lại nhìn thấy hắn đang ôm Liễu Như Yên yếu đuối trong tay.
Nàng ta giả vờ nhắm mắt ngất xỉu, thừa dịp Thái Hoa không chú ý còn lén lút liếc ta một cái đầy chế giễu.
“Thái Hoa, nàng ta…” Ta cũng rất uất ức, hít hít mũi, lên tiếng nói.
Nào ngờ Thái Hoa lại ngắt lời ta.
“Tô Ly, trước giờ ta không biết lòng dạ ngươi lại độc ác như vậy.” Giọng hắn lạnh băng còn mang theo uy áp.
Ta ngây người tại chỗ, từng đợt hàn ý lan ra khắp tứ chi, lạnh lẽo đến mức ta không biết làm sao.
Mà Thái Hoa không nhìn ta thêm lần nào nữa, ôm Liễu Như Yên vội vã rời đi.
2.
Ta đang đợi Thái Hoa đến xin lỗi ta, đợi hắn đến dỗ dành ta.
Trước kia khi mà vô tình quát mắng ta, hắn sẽ quỳ gối nhìn ta đầy đáng thương.
Đế Quân cao lãnh trước mặt người khác, trước mặt ta lại như một đứa trẻ bơ vơ, ta luôn không nhịn được mà tha thứ cho hắn.
Nghĩ đến đây ta khẽ cong khóe môi, lần này Thái Hoa đến cầu xin ta tha thứ, ta nhất định phải để hắn đợi lâu một chút.
Liễu Như Yên kia dám sỉ nhục ta như vậy, ta hất nàng ta bay ra ngoài đã là nương tay rồi.
Phải biết rằng, lúc mới đến Cửu Trọng Thiên, những tiên nga từng khinh thường ta đều bị Thái Hoa đày đến Vô Vọng Hải canh giữ đá ngầm.
Ngày thứ năm, cuối cùng ta cũng đợi được Thái Hoa.
Ta cố ý ngồi nghiêng không nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi còn đến đây làm gì?”
Nhưng cằm ta lại bị hắn nắm chặt, lực mạnh đến kinh người, như muốn bóp nát ta vậy.
Thái Hoa ép ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Ta vặn vẹo người, nước mắt rơi xuống, uất ức nói: “Ngươi làm đau ta!”
Thái Hoa nhìn ta thật lâu, không nói một lời.
Rồi hắn đột nhiên buông tay, ta thì bị hất văng vào tường vì lực mạnh của hắn.
Nhìn ta ngã trên mặt đất như bùn nhão, trong mắt hắn hận ý ngập trời.
“Tô Ly, sao ngươi lại biến thành thế này? Ngươi còn nhớ bộ dạng nhút nhát yếu đuối của mình lúc mới lên Cửu Trọng Thiên không? Như Yên khi ấy cũng giống như ngươi, ngươi lại dám làm nàng ấy bị thương nặng như vậy!”
Trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, ta nuốt xuống bọt máu.
“Ngươi có biết nàng ta đã nói gì với ta không?” Ta thốt ra từng câu từng chữ, như khóc ra huyết lệ.
Lúc ta mới lên Cửu Trọng Thiên, những tiên nga kia dù có khi dễ ta, cũng chưa từng có ai muốn rút xương cốt của ta cả!
Thái Hoa từ trên cao nhìn xuống ta, lạnh lùng nói: “Nàng ta chỉ hỏi xin ngươi một thứ, huống chi thứ đó vốn dĩ không thuộc về ngươi, ngươi chỉ là một phàm nhân.”
Vốn dĩ không thuộc về ta…
Nhưng tiên cốt kia là do chính tay hắn luyện ra, rồi đưa vào thân thể ta từng chút từng chút một.
Khi ấy, hắn nói với ta: “A Ly, ta muốn nàng và ta cùng chia sẻ thọ mệnh trường cửu, trên trời dưới đất, chỉ cần ta còn một ngày, nàng cũng sẽ còn một ngày.”
Cốt tiên này, để ta và Thái Hoa cùng sống lâu.
Lúc này đây, là ta không xứng đáng.
Ta nhìn hắn, không biết lệ rơi đầy mặt từ lúc nào.
Thái Hoa có biết mình đang nói gì không?
“Thái Hoa…” Giọng ta khàn khàn lại hèn mọn.
Ta chỉ muốn để hắn nhìn ta một chút, hắn còn nhớ chín mươi chín kiếp dây dưa yêu hận của ta và hắn không?
Hắn còn nhớ, khoảnh khắc tiên cốt được gieo vào, tất cả những gì thuộc về ta ở nhân gian đều bị xóa bỏ, ta đã thật sự trở thành người của hắn.
Ta vứt bỏ tất cả để trở thành người của hắn.
Ánh mắt hắn khẽ động, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa, nhưng lời nói ra lại tuyệt tình đến thế.
“Như Yên bị thương nặng, cần tiên cốt, ngươi đưa tiên cốt cho nàng ta, ta sẽ coi như chuyện trước kia chưa từng xảy ra.”
“Ngươi chẳng qua chỉ mất đi tiên cốt thôi, nhưng Như Yên sẽ bỏ mạng mất.”
Hai tay ta chống xuống đất, cắn nát môi, gầm lên: “Cút!”
Nhưng Thái Hoa không cút, môi hắn mím thành một đường.
“Tô Ly, đây là do ngươi tự chuốc lấy.”
Một lực mạnh mẽ kéo ta lên không trung, mỗi một khúc xương của ta đều như bị bẻ gãy.
Ta kinh hãi nhìn nam nhân ta đã yêu mấy trăm năm này, hắn lại muốn sống sờ sờ rút đi tiên cốt của ta, đưa cho chân mệnh thiên nữ của hắn.
“Tô Ly, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm, ta đã cho ngươi cơ hội rồi.”
“Như Yên nói, phàm nhân luôn tham lam quá độ, ban đầu ta còn không tin, không ngờ ta đã nhìn lầm người rồi.”
“Từ nay về sau, nếu ngươi cung kính với Như Yên thì Cửu Trọng Thiên này vẫn còn chỗ cho ngươi, nếu không…”
Những lời sau đó ta đã không còn nghe thấy nữa.
Từng tấc da thịt của ta như bị xé rách, bị vặn vẹo, đến khi ta từ giữa không trung rơi xuống đập mạnh xuống đất, cũng đã mất đi ý thức.