THẦN SÔNG LẤY VỢ

Chương 1


1.

 

Khi được vớt lên, người cứu hộ hỏi tôi tại sao lại nhảy khỏi cầu. 

 

Tôi nhổ nước sông ra nói với anh ta: “Thầy bói nói tôi có vận may và sẽ sống được chín mươi chín năm.”

 

Vẻ mặt anh ta thật không nói nên lời.

 

2.

 

Tôi ngồi trên bờ, mọi người vây quanh xem náo nhiệt, một số người thấy tôi vẫn ổn thì giải tán. 

 

Tên tôi là Tiết Kiều, tôi là một đạo sĩ. 

 

Những ngày gần đây xảy ra nhiều vụ cô gái mặc váy cưới nhảy xuống sông. 

 

Trò nhảy cầu hôm nay nhằm tìm hiểu lý do tại sao các cô gái lại nhảy xuống sông. 

 

Chuyện này không phải trách nhiệm của chúng tôi, nhưng cách đây vài ngày một doanh nhân giàu có bất ngờ đến cửa, anh ta mang theo một đống tiền mặt lớn và trông rất kiêu ngạo. 

 

“Con gái tôi mấy ngày trước cũng mặc váy cưới nhảy xuống sông. Sau khi được cứu lên nó liền hôn mê. Tôi nhờ đại sư xem qua thì nói hòn nó đã bị thần sông nhốt lại, câụ có thể tìm được cách phá giải.” 

 

Doanh nhân giàu có đẩy tiền qua. 

 

Tôi nhìn vẻ mặt ngạo mạn của anh ta, hừ lạnh một tiếng: 

 

“Thái độ nhờ người khác giúp đỡ của anh như vậy, tôi sẽ không…” 

 

“Một triệu tệ.” 

 

Tôi đổi chủ đề: “tôi đùa thôi, tôi sẽ thỏa hiệp vì tiền, tôi là người thích xua đuổi tà ma.” 

 

Doanh nhân giàu có hài lòng đưa cho tôi một xấp tiền. 

 

Tôi cũng hài lòng mỉm cười đón nhận nó. 

 

Rất tốt.

 

3.

 

Một giọng nói kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. 

 

Một bà già tọc mạch hỏi tôi: “anh bạn trẻ, anh nhảy xuống sông vì Thần Sông lấy vợ phải không?”

 

Tôi liếc nhìn bà ấy, mò mẫm tìm một cây kẹo mút trên tay, bóc vỏ kẹo ra và hỏi bà ấy: 

 

“Có phải không? Bà biết tại sao ông ngoại hai của tôi có thể sống đến 99 tuổi không?” 

 

Bà cụ nghe vậy, mắt bà sáng lên: “Tại sao?” 

 

Tôi: “Bởi vì ông ấy không quan tâm đến việc của người khác.” 

 

Bà: “Á! ” 

 

Bà lão khom người nhìn tôi trợn mắt bỏ đi. 

 

Còn Thần Sông cưới vợ. 

 

Con sông đổ nát này đã lâu không có Thần Sông, chỉ là một vũng nước đọng. 

 

Tôi đứng trên bờ nhìn dòng nước sông bẩn thỉu sủi bọt mà thở dài. 

 

Vừa bước vào sông, tôi đã nghe thấy tiếng thở dài của ai đó bên tai mình. 

 

Tôi chạm vào cánh tay vốn đã lạnh ngắt vì gió thổi của mình, nghe âm thanh thì đó có thể là nam.

 

Quay lại và đi về nhà.

 

4.

 

Về đến nhà tắm nước nóng, tôi ăn mì gói và bắt đầu kiểm tra những cô gái đã nhảy sông mấy ngày qua. 

 

Không ngoại lệ, họ đều mặc váy cưới xuống nước, sau khi nhảy xuống sông, váy cưới thấm nước nặng hơn, trực tiếp chìm xuống nên ch. ế. t đuối mà không ai hay biết.

 

Con gái của doanh nhân giàu có tên Hướng Oánh là người duy nhất được cứu sau khi nhảy xuống sông, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. 

 

Ăn xong mì ăn liền, tôi đứng dậy đi ra ngoài. 

 

Tôi quét mã chiếc xe đạp công cộng đi đến bệnh viện nơi con gái của doanh nhân giàu có đang ở. 

 

Theo địa chỉ, tôi đến một phòng đơn sang trọng. 

 

Khi bước vào phòng bệnh, tôi cảm thấy kỳ lạ, căn phòng tối om và ngược sáng. 

 

Bây giờ đã là buổi trưa mà khi bước vào tôi vẫn thấy rùng mình. 

 

“Đại sư đến rồi à?” Doanh nhân giàu có ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh. 

 

Hướng Oánh nằm trên giường, bình yên như thể cô đã… ch. ế. t. 

 

Tôi giật mình trước ý nghĩ này. 

 

“Sau khi được cứu lên cứ như vậy, bác sĩ cũng đã kiểm tra qua, mọi chỉ số đều bình thường, nhưng không biết tại sao lại không tỉnh lại.” 

 

Doanh nhân giàu có nói xong, ý bảo tôi tiến lên nhìn xem. 

 

Vừa nhìn thấy khuôn mặt vô hồn của cô ấy, tôi dùng ngón tay bấm và phát hiện vị trí đó trống rỗng. 

 

“Không cần, con gái của ông ba hồn sáu phách đã mất đi một hồn một phách.” 

 

Doanh nhân giàu có gật đầu. 

 

“Đúng vậy, trước đây tôi tìm đại sư kia nói hồn bị Thần Sông thần giam giữ, cô ấy kêu tôi tới tìm cậu.” 

 

“Mạo muội hỏi một chút, vị đại sư mà ông tìm đó có tên là gì?”

 

Cái gì mà đang bị Thần Sông giam giữ? Trong sông hoàn toàn không có Thần Sông, lại hại tôi uống nước sông bẩn. 

 

“Điện Mộc.” 

 

Vừa nghe đến cái tên này, tôi đang định mở miệng chửi rủa, nhưng lời nói lại ra khỏi miệng lại đổi. 

 

“Quả là nhân vật lợi hại, không tồi.” 

 

“Hãy cho tôi biết sinh thần bát tự của con gái ông, tối nay tôi sẽ gọi hồn xem có thể gọi về được không.” 

 

Doanh nhân giàu có gật đầu, lấy ra một tờ giấy, viết sinh thần bát tự rồi đưa nó cho tôi. 

 

Tôi xem qua hiểu rõ. 

 

Mệnh cung thượng lạc thất sát.

 

Cô gái này chắc chắn sẽ phải gặp tai họa này.

 

5.

 

Buổi tối, tôi gọi điện cho Điện Mộc.

 

Sông này có nhiều đồ dơ bẩn quá, tôi không chắc người tôi gọi về có phải là Hướng Oánh hay không nên tôi đã gọi cho cô ấy. 

 

Điện Mộc tuy nhìn có vẻ không đáng tin cậy nhưng thực chất lại là một người có mệnh thuần Dương, chuyên đánh bại tà ma. 

 

Cô ở trong xe bảo mẫu run rẩy. 

 

“Không, đại ca ơi, tôi đưa cho đại ca một đơn lớn như vậy, tại sao đại ca lại còn mời em?” 

 

Tôi chuẩn bị đồ gọi hồn nói: “Nhờ phúc của cô mà tôi suýt c. h. ế. t ngạt vì dòng sông bẩn thỉu này.”

 

Điện Mộc trợn trắng mắt. 

 

“Tôi không biết là không có Thần sông, tôi cũng không biết bấm quẻ.” 

 

Tôi phớt lờ cô ấy, sắp xếp mọi việc theo thứ tự và gọi doanh nhân giàu có. 

 

“Tôi nhờ anh chuẩn bị tóc của con gái anh, anh sẵn sàng chưa?” 

 

Anh ta gật đầu rồi đưa cho tôi. 

 

Tôi cầm lấy ra hiệu cho anh ta đứng bên bờ sông. 

 

“Lát nữa tôi sẽ thắp đèn dẫn hồn, anh cầm quần áo của con gái anh, tôi hỏi Hướng Oánh xem cô ấy đã về chưa, anh sẽ nói cô ấy đã về, có nghe thấy không?”

 

Doanh nhân giàu có gật đầu, cầm quần áo và đi bộ đến sông. 

 

Tôi nhìn thời gian đã gần nửa đêm. 

 

Tôi cúi đầu cầm lá bùa màu vàng trong tay. 

 

“Chúc Dung chi hoả! Châm!” 

 

Lá bùa màu vàng trong nháy mắt bùng cháy, tôi nhét nó vào lư hương. 

 

Quấn tóc của Hướng Oánh trong tấm vải đỏ và đặt nó phía trên lư hương. 

 

“Trước mặt tôi có một tấm lệnh bài! Ba hồn bảy phách mau trở về!” 

 

Sau khi niệm chú xong, tôi dùng ngón tay vẽ bùa triệu hồn lên trên tóc. 

 

Sau đó hét lên: “Hướng Oánh đã về rồi à?” 

 

Doanh nhân giàu có đứng bên bờ sông vừa đi vừa hét: “Đã về rồi!” 

 

Tôi tiếp tục hét: “Cô ấy đã về rồi à?”  

 

Sau khi lặp lại năm lần, tôi nhìn thấy một vài làn khói trắng phía sau doanh nhân giàu có. 

 

Tôi liếc nhìn Điện Mộc trong xe, tuy sợ hãi nhưng cô ấy vẫn có dũng khí nói: 

 

“Bảy phương cửa đều bị khóa, mau mời lão quân câu hồn phách.”

 

Cô ấy vừa nói dứt lời, làn khói trắng nhanh chóng bay vào trong lư hương. 

 

Tôi lập tức che nó bằng một tấm vải đỏ và gọi doanh nhân giàu có: 

 

“Sắp xong rồi, nhanh quay lại bệnh viện để đưa linh hồn vào.” 

 

Doanh nhân giàu có bước ba bước thành hai rồi nhảy thẳng vào vị trí tài xế xe bảo mẫu, còn không quên túm tôi.  

 

Truyện do Mễ Mễ edit, chỉ đăng trên MonkeyD, con đỗn lì caotruyen, netruyen là quân ăn cắp đăng lên, mọi người đừng tiếp tay cho bọn ăn cắp nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.