Thần Vi

Chương 4


13

Tôi sững sốt.

“Cá lớn gì?”

Giang Lương Thành cười lạnh: “Thái tử Tống gia ở Nam Thành, Tống Hy Niên.”

Trước đây tôi đã từng nghe Giang Lương Thành nói qua.

Trong giới kinh doanh, người khó đối phó nhất là Tống gia ở Nam Thành.

Hắc bạch đều ăn, tài chính hùng hậu.

“Bên ngoài Tống Hy Niên là một bác sĩ nhỏ, nhưng anh ta là độc đinh của Tống gia, chung quy cũng sẽ trở về kế thừa gia nghiệp.”

“Cô nghĩ, nhà bọn họ sẽ cưới một người phụ nữ đã ly hôn như cô sao?”

Tôi không thích nghe câu này.

“Ly hôn thì sao? Ly hôn là vấn đề của phụ nữ à?”

“Nhiều người ly hôn là do số không may, gặp phải gã đàn ông tồi thôi.”

“Giang Lương Thành, may cho anh là anh còn có chút tiền, không thì với tính tình tệ hại này, trong hôn nhân lại thích bạo lực lạnh, sau khi ly hôn còn thích công kích vợ cũ.”

“Ở làng chúng tôi, phải làm gã độc thân cả đời.”

Hiếm khi Giang Lương Thành bị bắt bẻ, sắc mặt sa sầm.

Tôi lại cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Không để ý gương mặt tối sầm của anh ta, quay lưng bỏ đi.

Không ngờ lại đụng phải Tống Hy Niên không biết đã đứng nghe lén từ lúc nào.

Tôi ho một tiếng: “Bình thường tôi rất hiền, không như vậy đâu, anh tin không?”

Tống Hy Niên gật đầu: “Tin.”

Đi được một đoạn, không hiểu sao chúng tôi lại nhìn nhau cười.

Tôi hỏi anh: “Anh cười cái gì?”

“Từ Thần Vi, em mắng người ta cũng đáng yêu lắm đó.”

“Tất nhiên là tôi cảm thấy em nói rất có lý.”

Dù tôi không còn là thiếu nữ thanh xuân gì nữa.

Nhưng được một người đàn ông đẹp trai, lại có ý với mình khen ngợi.

Tôi vẫn không nhịn được đỏ mặt.

Tôi bước nhanh về phía trước.

Tống Hy Niên từ tốn theo sau.

“Từ Thần Vi, có một điều quan trọng, hôn nhân của tôi do tôi quyết định, không liên quan đến Tống gia.”

“Từ Thần Vi, em nghe rõ chưa?”

14.

Một tuần trước khi Giang Lương Thanh kết hôn.

Giang Mộc bất ngờ được quản gia đưa đến tìm tôi.

Giang Mộc đã gần tám tuổi.

Không còn mũm mĩm như em bé nữa, thằng bé cao hơn và cũng trông giống Giang Lương Thành hơn.

“Hi, Giang Mộc.”

Mắt thằng bé hơi ửng đỏ: “Mẹ.”

Tôi đưa Giang Mộc lên lầu.

“Ba con đồng ý cho con đến à?”

Tôi biết, nếu không có sự cho phép của Giang Lương Thành, quản gia sẽ không dám đưa Giang Mộc đến.

Giang Mộc gật đầu.

“Mẹ, mẹ không còn cần con nữa sao?”

Tôi cười nhẹ: “Mẹ không bỏ con, vẫn luôn là con không cần mẹ mà.”

“Vậy tại sao mẹ không về nhà?”

Tôi thở dài nhẹ: “Mẹ và ba con ly hôn rồi, ly hôn là không thể sống cùng nhau nữa.”

Giang Mộc quay đầu, cụp mắt nhìn xuống sàn nhà.

“Mẹ không thể vì con mà quay về được sao? Mẹ như vậy mà còn nói là không bỏ con sao?”

“Giang Mộc, tại sao mẹ phải vì con mà quay về?”

Dù Giang Mộc còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh.

Khi tôi nói chuyện với nó, tôi không xem nó là trẻ con, bởi vì nó sẽ hiểu được.

“Trước đây, vì mẹ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà đã cố gắng sống sót, cũng vì thiếu tình thương, nên mẹ rất muốn có gia đình lý tưởng của riêng mình, có người chồng yêu thương và đứa con đáng yêu, thế nên mẹ mới kiên trì.”

“Nhưng mọi thứ cứ như cát trong tay, nắm càng chặt, chảy càng nhanh.”

“Năm năm qua, mẹ chỉ biết xoay quanh con và ba con, biến thành người không còn là chính mình, sự hy sinh chỉ tự mình cảm động đó không có ý nghĩa, mẹ không thấy hạnh phúc.”

“Chỉ khi yêu bản thân trước, mới có khả năng yêu người khác.”

“Giang Mộc, mẹ yêu bản thân mình trước là không có sai.”

Giang Mộc cái hiểu cái không.

Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Vậy tại sao khi ly hôn mẹ không đưa con đi theo?”

Tôi nghiêm túc nói với thằng bé: “Mẹ có thể đưa con đi, mẹ cũng có thể không về thế giới của mẹ, dù sao cũng là mẹ sinh con ra, quả thực mẹ phải chịu trách nhiệm với con.”

“Nhưng Giang Mộc, con nghĩ kỹ đi, nếu sống cùng mẹ, sẽ không có xe sang, cũng không có gia tài lớn cho con thừa kế, cũng không có một đám bảo mẫu tài xế vây quanh con.”

“Chỉ có cuộc sống bình thường như con đang thấy, con có muốn không?”

Giang Mộc cúi đầu không nói gì.

Tôi sinh ra thằng bé nên tôi rất hiểu nó.

Thằng bé có sự lựa chọn của riêng mình.

Bất ngờ có tiếng gõ cửa vang lên.

Khi mở cửa, một quả đạn pháo ngọt ngào màu hồng lao vào vòng tay tôi.

“Thần Vi, Thần Vi, con muốn ăn kẹo lê tra.”

Tinh Tinh nhìn thấy Giang Mộc, đôi mắt cô bé chớp chớp.

“Thần Vi, anh đẹp trai này là con của cô à?”

Tôi mỉm cười gật đầu.

Tinh Tinh lấy một nắm kẹo lê trên bàn đưa cho Giang Mộc.

“Anh ăn đi, Thần Vi làm ngon lắm đấy.”

“Vừa khỏe vừa ngon, ngon hơn kẹo cao cấp ngoài tiệm nhiều.”

Giang Mộc cầm lấy kẹo.

Đột nhiên bật khóc.

“Mẹ, con xin lỗi.”

Tôi biết, thằng bé nhớ lại lúc trước đã vứt kẹo mẹ làm đi như rác rưởi.

Đôi khi, những thứ mình tự tay vứt bỏ, rất khó để tìm lại được.

Tình thương cũng vậy.

15.

Giang Lương Thành kết hôn với Tô Mạn Mạn.

Đám cưới hoành tráng xa hoa, lên cả hot search Nam Thành.

Trong ảnh, Tô Mạn Mạn cười tươi như hoa.

Nhưng Giang Lương Thành lại là vẻ mặt vô cảm.

Giang Mộc mặc lễ phục tinh tế làm hoa đồng, biểu cảm trên mặt thằng bé giống hệt ba mình, không rõ cảm xúc.

Tuy nhiên, điều ước sinh nhật năm năm tuổi của thằng bé cuối cùng cũng đã thành hiện thực.

Chỉ có thể nói, con trai, điều ước do chính con cầu nguyện, hãy tự mình chấp nhận.

Điều kỳ lạ là.

Giang Lương Thành kết hôn.

Người vui nhất không ai khác chính là Tống Hy Niên và Tống Tinh Tinh.

Hai cha con nhất định phải kéo tôi đi nghỉ dưỡng ở sơn trang.

“Thần Vi, ở đó có bầu trời sao đẹp lắm.”

“Còn có thể đốt pháo hoa nữa.”

Tinh Tinh vui vẻ xoay vòng vòng: “Con thích xem pháo hoa nhất luôn.”

Nhìn thấy Tinh Tinh dần thoát khỏi bóng đen mất ba mẹ.

Mỗi ngày càng vui vẻ hơn.

Tôi cũng rất vui.

Dưới bầu trời đêm, chúng tôi ăn lẩu, cắt dưa hấu.

Trên trời sao nhiều không đếm xuể, đom đóm lấp lánh bay tới bay lui, cách đó không xa có hồ nước, ếch kêu râm ran.

Thực ra cuộc sống tôi mong muốn, cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.

Tinh Tinh vừa đưa dưa hấu cho tôi, vừa nói:

“Thần Vi, chồng cũ của cô kết hôn rồi, cô có buồn không?”

Tôi suýt bị sặc dưa hấu: “Ai dạy con hỏi vậy?”

“Ba không bảo con hỏi đâu, là con tự hỏi thôi.”

Bàn tay bưng trà của Tống Hy Niên run rẩy.

“Thần Vi, cô đừng buồn, cô còn có tụi con nè.”

“Dù anh đẹp trai đó gọi người khác là mẹ.”

“Nhưng cô còn có con, con có thể làm con của cô được không?”

Tôi buồn cười véo má thịt của Tinh Tinh: “Con còn muốn nói gì nữa? Nói hết ra luôn đi.”

Tinh Tinh học theo người lớn hắng giọng.

“Nếu cô thấy con làm con của cô thôi chưa đủ.”

“Ba con cũng có thể làm chồng của cô nữa.”

Lần này đến lượt tay tôi run rẩy.

Tinh Tinh còn sợ chưa đủ ngượng ngùng, lớn tiếng hỏi ba mình đang ngồi một bên làm ra vẻ bận rộn nhưng thực ra không bận gì.

“Đúng không ba, ba có thể phải không?”

“Có thể làm chồng của Thần Vi đúng không?”

Tống Hy Niên nhẹ giọng ừ một tiếng.

Nhưng tai lại hơi đỏ.

Sau đó ngẩng đầu nhìn trời, nhìn sao, nhìn cây, nhìn hoa, nhưng không nhìn tôi.

16.

Thời gian vui vẻ luôn như thể được thêm bộ tăng tốc.

Thoáng cái đã ba năm.

Bình tâm mà nói thì ba năm sau khi ly hôn, tôi sống rất vui vẻ.

Điều hối tiếc duy nhất là tại sao không ly hôn với Giang Lương Thành sớm hơn?

“Ký chủ, ngày 3 tháng sau, lúc 16 giờ, chương trình sẽ khởi động.”

“Ở lại, hay rời đi?”

Nghe câu trả lời của tôi, hệ thống có vẻ ngạc nhiên.

“Cô chắc chắn vẫn muốn rời đi sao?”

“Thần Vi, tôi tưởng cô sẽ chọn ở lại.”

17.

Giang Lương Thành không thể phân biệt được việc kết hôn với Tô Mạn Mạn là vì thích cô ta hơn, hay vì muốn khiến Từ Thần Vi tức giận hơn.

Cuộc sống sau khi kết hôn rất bình thường.

Mọi thứ không thay đổi, nhưng lại cảm thấy như đã thay đổi hoàn toàn.

Anh ta đột nhiên có thói quen uống rượu.

Vài ly rượu mạnh trôi xuống bụng, thần kinh như tê liệt, anh ta cảm thấy cuộc sống của mình thật sự.

Ngược lại, khi tỉnh táo.

Anh ta luôn cảm thấy trong nhà có một bóng hình không thể xóa nhòa, đó là Từ Thần Vi.

“Thật mẹ nó gặp quỷ rồi.”

“Say rồi mà sao còn nhìn thấy Từ Thần Vi?”

Giọng đối phương rất lạnh, lạnh đến mức một chút cũng không giống với Từ Thần Vi thường nói chuyện mềm mại dịu dàng.

“Tôi là Tô Mạn Mạn, đương nhiên không phải Từ Thần Vi.”

“Giang Lương Thành, sao trong lòng anh vẫn có Từ Thần Vi mà còn cưới tôi?”

Rượu khiến anh ta đau đầu, không thể suy nghĩ chính xác vấn đề này.

Anh ta có Từ Thần Vi trong lòng không?

Chắc là không?

Anh ta vốn dĩ lạnh nhạt với Từ Thần Vi, cảm thấy có hay không cũng vậy.

Có không?

Anh ta mơ hồ nhớ lại, khi Tô Mạn Mạn kết hôn ở nước ngoài, anh chỉ hơi buồn, không hề cảm thấy hối tiếc vì sao không đuổi theo cô ta sớm hơn.

Nhưng sau khi ly hôn với Từ Thần Vi, hệt như dao cùn cắt thịt, không cảm thấy chút đau đớn nào, giờ lại cảm thấy đau đớn lặp đi lặp lại như bị xé nát.

Thực ra anh ta cũng muốn có một tổ ấm ấm cúng.

Trước đây anh ta chỉ cố chấp nghĩ rằng, anh ta không cần điều đó.

“Tô Mạn Mạn, cô muốn thế nào? Ly hôn phải không?”

Những ngày khắc khẩu tranh cãi rất mệt mỏi, chắc cô cũng mệt rồi.

Thì ra không yêu là một việc mệt mỏi đến thế.

Tô Mạn Mạn cắn môi dưới, khóe mắt đỏ hoe.

“Giang Lương Thành, là anh muốn cưới tôi, tôi có chết cũng không ly hôn.”

“Chúng ta cứ tiếp tục hành hạ nhau cả đời đi, ai cũng đừng hòng sống tốt.”

Tô Mạn Mạn giẫm giày cao gót, nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Giang Lương Thành nhìn thấy Giang Mộc trong phòng làm việc đối diện, vô cảm đóng cửa lại.

Cái nhà này vẫn còn là nhà sao?

“Mẹ kiếp, cứ như ba người lạ sống chung.”

Cốc rượu trong tay ngay lập tức bị ném vào tường, vỡ tan.

Vỡ rồi, đã vỡ rồi.

Nó không còn nguyên vẹn được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.