Thần Y Độc Nữ

Chương 5


15.

Đây có lẽ là thời điểm xuân phong đắc ý nhất trong cuộc đời Vi quý phi.

Nàng sinh hạ Hoàng tử duy nhất, sắp được phong làm Hoàng hậu.

Giờ phút này, đại điển phong hậu sắp bắt đầu, ta hầu hạ nàng ta rửa mặt chải đầu, dùng băng gạc bọc kỹ lại vết thương đang thối rữa.

Sau khi bọc kỹ, ta đi tới bên cạnh dâng hương trước tấm bảng gỗ không có chữ.

Quý phi bất mãn: “Lưu Huỳnh, ngươi đang làm gì đó? Còn không mau khoác áo cho bổn cung.”

Ta nói với tiểu cung nữ bên cạnh: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

Vi quý phi sắp được phong hậu, ta đi theo nàng cũng được phong làm chính nhất phẩm cung lệnh, đứng đầu nội cung nữ quan, uy vọng cực cao trong cung nhân.

Các tiểu cung nữ không nghi ngờ gì, tất cả lập tức đi ra ngoài.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại ta và Vi quý phi, ta không nhanh không chậm, tiếp tục dâng hương.

Ta năm nay mười chín rồi. Tỷ, những ngày sau này muội sẽ lớn hơn tỷ.

Thắp hương xong, ta quay đầu đi tới trước mặt Quý phi, phủ thêm lễ phục phong hậu cho nàng ta.

“Nương nương hôm nay nhất định rất vui vẻ.”

Đây là niềm vui cuối cùng của ngươi.

Đại điển phong hậu kết thúc, ta đưa Hoàng hậu hồi cung. Sau một buổi lễ dài, nàng ta đã rất yếu.

Tiểu hoàng tử được nhũ mẫu ôm tới, cho Hoàng hậu nhìn thoáng qua sau đó nhũ mẫu lại ôm đi.

Ta đỡ Vi Nghiên Nhi nằm xuống, xoa bóp hai chân cho nàng ta.

Ta nói: “Nương nương tâm tình tốt, vết thương trên tay rất nhanh sẽ hết th ối r ữa. Cho nên, nương nương nhất định phải luôn vui vẻ.”

Vi Nghiên Nhi không cảm thấy ngữ khí của ta không đúng, nàng ta không kiên nhẫn nói: “Bổn cung vừa được phong hậu xong, sao lại không vui chứ?”

Ta cười cười: “Đúng vậy, nương nương nhớ bảo trì tâm tình là tốt rồi.”

“Nhưng mà, nương nương còn nhớ rõ chân này bị thương như thế nào không?”

Vi Nghiên Nhi càng ngày càng không kiên nhẫn: “Không phải lúc múa kiếm đột nhiên không thể cử động sao, Lưu Huỳnh, sao hôm nay ngươi lại nói nhiều như vậy?”

Ta lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không phải, cái chân này của nương nương, là lần đầu tiên luyện vũ trẹo chân bị thương.”

Vi Nghiên Nhi ngây ngẩn cả người.

“Thật ra nương nương bị trẹo chân không phải là ngoài ý muốn, dù sao khi đó người phụ trách quét dọn phòng luyện vũ là nô tỳ, chỉ cần bôi một chút dầu sáp lên sàn nhà, nương nương sẽ rất dễ bị ngã khi xoay tròn.”

“Nhưng trẹo chân cũng không tính là chuyện lớn gì, nếu như khi đó nương nương chịu nghe lời thái y nói, an tâm tĩnh dưỡng thì vết thương có thể lành lại.”

“Đáng tiếc, nương nương lại ngâm nước rửa chân của ta, lại còn vất vả luyện vũ, vì thế xương cốt sai lệch vị trí đến đầu gối, lại đến xương chậu.”

Vi Nghiên Nhi đột nhiên run rẩy, nàng ta nói: “Lưu Huỳnh, ngươi…”

Ta ngắt lời nàng ta: “Xương chậu đè ép tử cung, con của nương nương thật ra không giữ được.”

“Nhưng nô tỳ theo nương nương nhiều năm như vậy, nô tỳ muốn nhìn thấy tâm nguyện của nương nương được đền đáp. Cho nên nô tỳ tìm mọi cách giúp nương nương giấu diếm thái y, khiến cho mặc dù tim thai đã không còn, thái y cũng chẩn đoán không ra.”

Sắc mặt Vi Nghiên Nhi càng ngày càng đáng sợ. Băng gạc quấn trên cánh tay nàng ta đột nhiên tràn ra một vết máu lớn.

“Ai nha. “Ta chỉ chỉ băng gạc,” Nương nương phải bảo trì tâm tình tốt nha, nếu không vết thương này sẽ th ối r ữa.”

Ta tiếp tục nói: “Ta biết nương nương đang nghi ngờ, nếu tim thai đã sớm ngừng đập, vậy hoàng trưởng tử là chuyện gì xảy ra?”

Khóe miệng lộ ra một nụ cười ác độc, ta nhìn về phía Vi Nghiên Nhi:”Nương nương không phát hiện, đứa nhỏ kia mắt mũi miệng đều rất giống Khương Đức phi sao?”

Vi Nghiên Nhi chợt nổi giận: “Lưu Huỳnh! Đồ độc phụ này…”

Đúng vậy, ta từ nhỏ đã thích luyện đ ộc, nói về đ ộc, ai có thể so sánh với ta đây? Vốn có a tỷ ở đây, a tỷ sẽ che chở cho ta, nàng sẽ dùng thiện của nàng bao trùm ác của ta, ta có lẽ sẽ trở thành một người rất tốt.

Nhưng a tỷ đã không còn nữa. Vì thế ta mất đi sự lương thiện cuối cùng, chỉ muốn nhìn kẻ thù của ta x uyên r uột th ối b ụng.

“Đúng vậy, đêm đó đứa bé đã được tráo đổi, ta biết Hoàng đế có tình cảm với ngươi, rất có thể sẽ phong ngươi làm hậu, cho nên đã mang đứa bé kia tới đây làm con của ngươi, trở thành Hoàng trưởng tử.”

“Khương Đức phi đối với việc này là hoàn toàn phối hợp, dù sao nàng vẫn luôn bị chỉ trích bởi vì thân phận của mẹ đẻ, nói không chừng về sau sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hài tử, không bằng tới nơi này làm con của ngươi. Dù sao khi ngươi chet, hài tử cũng sẽ được giao đến cho nàng ấy nuôi dưỡng, đến lúc đó sẽ không ai nhắc tới ngươi nữa, hài tử vẫn xem nàng ta là mẫu thân duy nhất.”

“Ngươi đích xác xuất thân cao quý, nhưng ngươi cùng gia tộc của ngươi đều phải làm áo cưới cho một nữ nhân khác.”

Vi Nghiên Nhi đã không cử động được nữa. Vết thương của nàng ta từng mảng từng mảng thối rữa, từ bả vai đến ngực, lại một đường lan đến cổ.

Chờ một chút, dây thanh quản bị ăn mòn, nàng ta sẽ không nói được nữa. Thừa dịp còn có một tia khí lực cuối cùng, Vi Nghiên Nhi khàn giọng hỏi ta: “Những vết thương này! Là ngươi hạ độc ta…”

“Đương nhiên. “Ta lạnh lùng gật đầu.

“Nhưng mà…… Nhưng mà……”

Ta biết nàng ta sẽ hỏi gì. Vi Nghiên Nhi một mực bảo ta sắc thuốc cho nàng, nhưng những bát thuốc kia nàng ta đều bảo cung nhân nếm trước.

Vì sao những cung nhân kia lại không có vấn đề?

Ta cười:”Bởi vì trong những bát thuốc đó, thật ra không có đ ộc.”

“Nương nương, ngươi biết độc được hạ ở nơi nào không?”Vi Nghiên Nhi trừng to mắt nhìn ta.

Nàng ta không ngờ tới. Đ ánh v ỡ đầu cũng không nghĩ tới. Ta cười ha hả, quay lưng lại, cởi quần áo ra. Một vết roi ngang dọc phía sau lưng, khi nàng đánh ta máu thường văng lên tay nàng.

Đó là lý do tại sao nàng ta bắt đầu th ối r ữa từ tay trước.

“Nương nương, đ ộc ở trong máu của ta.”

Sau khi a tỷ chet, ta trở lại kinh thành, cuối cùng ý thức được, loại độc mạnh nhất trên thế giới là hận ý của một người.

Có thể luyện được xuyên tâm độc, ta đã dùng chính thân thể của mình.

“Độc này tên là xuyên tim, máu từ trái tim chảy qua, chảy qua toàn thân.”

“Ngươi càng đau lòng, thân thể sẽ th ối r ữa càng nhanh. Cho nên nương nương của ta, không phải ta đã một mực nhắc nhở ngươi sao? Ngươi nhất định phải bảo trì tâm tình vui vẻ.……”

Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ triều trở về, đến thăm Hoàng hậu. Vén chăn lên, nhìn thấy một thân thể đầy m á u.

Hoàng đế ngất xỉu ngay tại chỗ, ngã xuống giường. Cứ như vậy, trên người hắn dính máu Vi Nghiên Nhi.

Xuyên Tâm Độc lợi hại chỗ ở, bản chất của nó là một loại cổ. Ta là người khống chế cổ, bản thân không bị cổ ăn mòn, nhưng nếu người ta hận dính máu của ta, cổ độc sẽ bắt đầu phát huy tác dụng.

Vi Nghiên Nhi đã dính máu của ta. Hôm nay, Hoàng đế lại dính máu của Vi Nghiên Nhi. Tính mạng mấy trăm người trên dưới Tống gia, hôm nay rốt cục đã có thể trả lại rồi.

Ta đỡ Hoàng đế tỉnh dậy rời đi, cố ý dặn dò: “Hoàng thượng nhất định phải giữ tâm tình vui vẻ.”

== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
16.

Sau đó, Hoàng đế không bao giờ đến cung điện Hoàng hậu nữa.

Các loại ban thưởng như nước chảy đưa tới để an ủi Hoàng hậu. Nhưng bản thân Hoàng đế, lại không dám liếc mắt nhìn lại thân thể đầy m á u kia. Cung nhân cũng đều cách xa.

Chỉ có ta mỗi ngày lau thân thể cho Hoàng hậu, không ngại phiền toái nghe tiếng rên rỉ của nàng ta, thưởng thức ánh mắt thống khổ vạn phần khi nàng trừng mắt về phía ta.

Cuối cùng, ta nói với Hoàng hậu:”Thật ra xuyên tâm độc có thuốc giải.”

Ngay lúc đó, Hoàng hậu sắp chet giống như hồi quang phản chiếu, hai mắt tỏa sáng.

Ta cười:”Trên đời này người duy nhất biết chế thuốc giải, tên là Tống Chỉ.”

“Nàng y thuật cao minh, lại có tâm hồn thiện lương nhất. Nếu như nàng còn sống, nhất định có thể cứu mạng nương nương. Đáng tiếc là……”

Ta vỗ vỗ hai má chảy máu của Vi Nghiên Nhi, tiếc nuối nói: “Sáu năm trước, nương nương đã giet chet người duy nhất có thể cứu mình.”

17.

Đêm hôm đó, Vi Nghiên Nhi chet. Khi các tiểu thái giám khiêng th i thể của nàng ta ra ngoài, chỉ còn lại một bộ x ương tr ắng.

Mọi người đều biết, Hoàng hậu mắc bệnh lạ, không thể chữa trị nên đã q ua đ ời. Hoàng thượng vô cùng bi ai, vì thế trên người cũng bắt đầu th ối r ữa.

Thái hậu làm chủ, đem tiểu thái tử giao cho Khương Đức phi nuôi dưỡng.

Khương Đức phi muốn tìm ta thương lượng kế hoạch tiếp theo, nàng nhận định ta bố trí một trận lớn như vậy, nhất định có dã tâm không nhỏ.

Nhưng nàng phát hiện, ta không thấy đâu nữa. Người cung nữ tên Lưu Huỳnh kia cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trong cung, lại đột ngột biến mất.

18.

Một năm sau, Hoàng đế bởi vì mắc bệnh lạ giống như Vi hoàng hậu, toàn thân th ối r ữa mà chet.

Con trai của Vi hoàng hậu, tiểu thái tử hiện do Khương Đức phi nuôi dưỡng, dưới sự ủng hộ của hai gia tộc Vi, Khương ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, chính quyền vững chắc.

Khương Đức phi cho rằng ta sẽ ở lại trong cung, nhưng ta vốn không ở đây. Cách bảy năm, ta lại đi ngắm sơn thủy tự do vốn chỉ kém một bước là có thể nhìn thấy.

Đương nhiên, cũng là thay a tỷ hoàn thành tâm nguyện. Cứ như vậy ta xuất cung, thành một y nữ giang hồ.

Y thuật ta không tốt, đại khái chỉ bằng ba phần của a tỷ. Nhưng cho dù chỉ có ba phần của a tỷ, thì phần lớn bệnh trên thế gian này ta đều có thể trị.

Nếu thật sự không chữa khỏi, ta liền thương lượng với bệnh nhân: “Hay là ta hạ đ ộc ngươi đi, đ ộc của ta rất tốt, ngươi chet tuyệt đối không đau khổ.”

Có người sợ ta, có người coi ta là vị cứu tinh. Vì thế ta một đường hành nghề y, dần dần đến Tây Nam. Gặp một bà già.

Lão phụ nhân lúc còn trẻ từng làm nô tỳ ở nhà quan viên kinh thành, thời điểm xảy ra nạn dịch hạch năm đó được a tỷ ta cứu chữa.

Bà nhìn thấy vết sẹo trên mặt ta, vì thế lục lọi tìm được một phương thuốc, nói là do một vị thần y tên là Tống y nữ trong kinh thành lưu lại.

Phụ nhân già nua bắt chước giọng điệu của a tỷ ta lúc đó:”Em gái ta sinh ra rất xinh đẹp, nhưng là một đứa trẻ rất bướng bỉnh, cả ngày trêu mèo trêu chó, ta thấy sớm muộn gì cũng bị huỷ hoại nhan sắc. Cho nên ta nghiên cứu phương thuốc này trước, khử sẹo là hữu hiệu nhất.”

Bà lão đưa phương thuốc cho ta: “Tuy rằng phương thuốc này là do Tống y nữ nghiên cứu chế tạo cho muội muội của nàng, nhưng khi nàng ấy giao cho ta, nói gặp được người khác cần giúp đỡ cũng có thể đưa phương thuốc cho người đó.”

“Tống y nữ là người thiện tâm nhất, nàng vẫn muốn chữa khỏi cho nhiều người hơn, Huệ Trạch thế gian. Nếu hôm nay nàng nhìn thấy cô nương xinh đẹp như ngươi lại có một vết sẹo như vậy, nhất định cũng sẽ đưa phương thuốc này cho ngươi.”

Bà ấy vỗ vai ta và cười dịu dàng.

……

Ở trong cung, ta bị nhục nhã, bị đánh đập tàn nhẫn, nhưng cũng chưa từng khóc dù một lần.

Nhưng hôm đó, khi cầm phương thuốc a tỷ để lại, thất thanh khóc rống. Ta ý thức được, có lẽ tỷ ấy chưa bao giờ thực sự rời đi. Tỷ tỷ luôn ở bên ta theo một cách khác.

……

Ta lấy thuốc theo đơn thuốc a tỷ để lại. Một tháng sau, vết sẹo cũ trên mặt ta biến mất, cả khuôn mặt trơn bóng như mới.

Ta sẽ đi du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi với diện mạo mới này.

Như vậy đợi đến khi đoàn tụ với a tỷ trên trời, ta có thể nói với tỷ ấy:”Muội đã nhìn thấy tất cả non nước tự do, mà hiện tại, muội rốt cục đã có thể gặp lại tỷ rồi.”

[HOÀN]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.