Thanh Dao

Phần 1


01

 

Từ khi tỷ tỷ Tạ Dung Nguyệt nói ra câu:

 

“Phụ mẫu, con muốn gả cho Lịch Cảnh Hành.”

 

Ta liền bị đuổi ra khỏi phòng.

 

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, gió rét thấu xương.

 

Tạ Dung Nguyệt lấy cớ có việc cần bàn với phụ thân và đích mẫu, để ta đứng ngoài đó suốt cả một canh giờ.

 

Ta ôm lò sưởi tay còn sót lại chút hơi ấm, chán nản nghĩ.

 

Một người là thế tử của thân vương, gia thế hiển hách, anh tuấn tiêu sái, một người là binh sĩ xuất thân nghèo khó, bị hoàng thượng ghét bỏ.

 

Vậy mà tỷ tỷ lại chọn người sau.

 

Nàng quả nhiên đã trọng sinh.

 

Chốc lát sau, đích mẫu gọi ta vào.

 

Ta theo bản năng nhìn về khay trên bàn, quả nhiên, ngọc bội Lịch Cảnh Hành gửi đến đã không còn.

 

Chỉ còn lại một cây ngọc như ý nằm cô độc trên đó.

 

Đây là tín vật của thế tử Hằng Vương.

 

Nghe nói nó là vật vô giá, kiếp trước, tỷ tỷ ôm nó vào lòng không rời, không cho ai nhìn thấy.

 

Thế nhưng giờ đây, nàng lại hào phóng trao ngọc như ý cho ta.

 

Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức.

 

“Muội muội, tỷ tỷ thương xót muội, đặc biệt giữ lại hôn sự tốt này cho muội.”

 

“Đến lúc đó, muội gả qua đó liền trở thành thế tử phi, sẽ được hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý, mau nhận lấy đi!”

 

Ta nhìn ngọc như ý, không nhận.

 

Tỷ tỷ bước tới kéo tay ta, hằn học nói:

 

“Ta bảo muội cầm lấy!”

 

Ta lùi lại một bước, ngẩng mắt đẫm lệ nhìn phụ thân, không nói một lời.

 

Ta có diện mạo giống người mẹ đã mất sớm của ta, người từng được đồn đại là một thiếu nữ mảnh mai ở Dương Châu, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến cha ta say đắm đến nỗi không thể rời bước.

 

Cha nhìn ta, trong đáy mắt hiện lên một tia áy náy.

 

Đích mẫu ngay lập tức nhướng mày, mạnh tay ném chén trà xuống bàn.

 

“Nguyệt Nhi có lòng tốt nhường lại vị trí thế tử phi cho ngươi, ngươi không biết tốt xấu thì thôi, lại còn bày ra bộ mặt c.h.ế.t chóc này để cho ai xem hả?”

 

Cha run rẩy cả người, lập tức quay mặt đi.

 

Tạ Dung Nguyệt ôm lấy cánh tay đích mẫu, nhẹ giọng khuyên nhủ:

 

“Mẫu thân, không cần để ý đến nàng.”

 

“Dù sao con đã chọn Lịch Cảnh Hành, dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải làm thế tử phi, đến lúc đó—”

 

“Rầm—”

 

Nàng chưa kịp nói xong, cửa phòng đột nhiên bị người khác đá văng ra.

 

Mọi người trong phòng giật nảy mình, ai nấy đều kinh hãi nhìn về phía cửa.

 

Lịch Cảnh Hành mang theo gió tuyết mạnh mẽ bước vào phòng, nhẹ nhàng cởi áo choàng trên người ra và choàng lên vai ta, sau đó chậm rãi quét ánh mắt qua mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở ngọc bội đang siết chặt trong tay tỷ tỷ.

 

Hắn tiến lên giật lấy ngọc bội, nhìn Tạ Dung Nguyệt cười lạnh một tiếng.

 

“Ngươi chọn ta? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

 

“Ngươi tưởng ta là cây cải trắng à mà muốn chọn thì chọn sao?”

 

02

 

Lời Lịch Cảnh Hành vừa dứt, mọi người trong phòng đều sững sờ.

 

Tạ Dung Nguyệt tức giận đến mức mắt đỏ hoe.

 

“Lịch Cảnh Hành, ngươi có ý gì?”

 

“Ngươi bị nước vào não à? Ngay cả lời nói cũng không hiểu, ý là thiếu gia đây không thèm ngó ngàng tới ngươi, mau đi chỗ khác mát mẻ mà đứng!”

 

Lịch Cảnh Hành vừa chơi đùa ngọc bội trong tay, vừa thốt ra những lời như d.a.o bay.

 

“Như ngươi thế này, làm thiếp thiếu gia cũng không thèm, vậy mà ngươi còn ngồi đây mà lựa với chẳng chọn!”

 

Tạ Dung Nguyệt giận đến mức toàn thân run rẩy, chỉ tay vào mũi Lịch Cảnh Hành nói:

 

“Ta đường đường là đích nữ của Hầu phủ, ngươi được ta để mắt đến là phúc của ngươi, đừng không biết tốt xấu!”

 

Lịch Cảnh Hành nhếch môi.

 

“Phúc đó ngươi muốn cho ai thì cho, lão tử không cần!”

 

“Ngươi, ngươi—”

 

“Ngươi cái gì mà ngươi! Ngươi tưởng mình là tiên nữ à, ngươi muốn gả thì ta phải vui mừng mà cưới sao?”

 

Tạ Dung Nguyệt chưa từng chịu nhục nhã như vậy, giận đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng.

 

Trông nàng thật đáng thương.

 

“Thật quá đáng!”

 

Đích mẫu vỗ bàn đứng dậy, cao giọng quát:

 

“Ngươi chỉ là một tên lính canh cổng thành, Nguyệt Nhi chịu hạ mình gả cho ngươi, ngươi không biết ơn còn dám nói những lời cuồng vọng này sao!”

 

Lịch Cảnh Hành không hề sợ hãi, đứng dậy quát to còn hơn cả bà ta:

 

“Ơn cái rắm! Đừng có giở trò này với lão tử!”

 

“Con gái không gả đi được thì cho nó cắt tóc làm ni cô đi, ngươi tưởng ta là kẻ nhặt rác sao, cái gì cũng đem đến nhét vào tay ta!”

 

Thái độ ngang ngược của hắn khiến đích mẫu tức đến mặt mày tái nhợt, ôm n.g.ự.c lảo đảo.

 

Cha ta cũng tức giận bừng bừng:

 

“Lịch Cảnh Hành! Cha mẹ ngươi dạy ngươi ăn nói với trưởng bối như vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.