Uống xong canh, Tần Lâm Hoài hỏi ta có biết viết chữ không.
Ta nói biết.
Hắn bảo ta viết hộ một bức thư.
Sau khi mài mực xong, Tần Lâm Hoài đọc, ta viết theo.
Dòng cuối cùng là: “Ngọc Thanh.”
Ta tò mò hỏi: “Ngọc Thanh là tự của chàng?”
Tần Lâm Hoài gật đầu: “Đúng vậy, tự Ngọc Thanh.”
Trong lòng ta nảy ra một ý nghĩ.
“Ta cũng có một cái nhũ danh, gọi là Dương Dương.”
Tần Lâm Hoài nói: “Chưa từng nghe nàng nhắc đến.”
“Chỉ những người cực kỳ thân thiết mới gọi như vậy.”
Tần Lâm Hoài gọi một tiếng: “Dương Dương.”
Ta cười đáp: “Vâng, phu quân.”
Dương Dương dài, Dương Dương ngắn.
Trong miệng Tần Lâm Hoài không còn xuất hiện tên Ngọc Châu nữa.
Sắc mặt Lâm Hạnh vẫn rất khó coi.
7.
Ta không khỏi phỏng đoán.
Lâm Hạnh và Triệu Ngọc Châu có lẽ đều muốn nhìn thấy cảnh ta ở trong Vương phủ mà tâm thần bất an, luống cuống tay chân.
Như vậy mới có chuyện vui để xem.
Hết lần này tới lần khác ta lại sống không tệ.
Nói ra thì, Triệu Ngọc Châu thực ra đã tính toán rất chu đáo.
Tần Lâm Hoài trước đây hẳn đã từng gặp hai tỷ muội chúng ta.
Nhưng dù sao nam nữ có khác biệt, mỗi lần đều cách xa nhau, chưa từng nhìn kỹ.
Sau khi kết hôn vì bị bệnh mắt, càng không thể nhìn rõ dung mạo.
Còn về việc tính tình của ta và Triệu Ngọc Châu không giống nhau thì càng dễ giải thích hơn.
Đang là lúc mới cưới.
Nếu ta hoạt bát một chút thì đó là tùy hứng đáng yêu.
Nếu đoan trang, cũng có thể nói là dịu dàng nũng nịu.
Ta tính toán chuẩn điểm này, cũng không cố ý ngụy trang thành Triệu Ngọc Châu.
Vương phi Ngọc Châu của Yến Vương phủ là người như thế nào, tùy thuộc vào Triệu Xuân Đường là người ra sao.
Vì vậy Lâm Hạnh rất không ưa ta.
Trước mặt người khác, nàng ta cười tươi với ta, sau lưng thì động một tí là trợn mắt nổi giận.
Nhưng chủ tử của nàng ta là Triệu Ngọc Châu, lại bình tĩnh hơn nàng ta.
Ta đã từng gặp Triệu Ngọc Châu một lần trên phố.
Lúc đó ta ngồi trong kiệu, không có xuống dưới.
Triệu Ngọc Châu kiễng chân, vén rèm lên, ngây thơ tinh nghịch nói: “Nhị muội, ta nghe nói, muội làm Vương phi rất thú vị. Nói ra thì ta là ân nhân của muội, nếu không phải ta nhường lại thì muội làm sao có cơ hội làm người bên gối của Yến Vương.”
Ta mỉm cười nói: “Nhị muội gì chứ, nhường lại cái gì cơ, muội muội hồ đồ rồi đi.”
Triệu Ngọc Châu sửng sốt.
Nàng ta nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, khinh thường nói: “Giả vờ giống thật, xem ta ngày nào sẽ lấy lại đâu.”
Ta thở dài, nói: “Muội phải biết cấp bậc lễ nghĩa một chút, lần sau gặp ta cũng đừng nói năng lỗ mãng như vậy.”
“Sao ngươi dám, Triệu Xuân…” Nàng ta định mắng ta, nhưng sau khi gọi được nửa cái tên thì dừng lại.
Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Lâm Hạnh ở chỗ ta, vậy tỳ nữ của Xuân Đường đâu.”
“Tiểu Đào à, nàng ta gây ra chuyện rồi.”
Giọng ta nặng nề: “Nàng ở đâu?”
Triệu Ngọc Châu nói: “Cha mẹ nàng ta đã đón đi rồi, còn lấy ba mươi lượng bạc.”
“Muội không thu tiền chuộc thân của nàng ta, còn cho nàng ta tiền an trí?”
“Chuộc thân gì chứ, nha đầu đó chết rồi, cha mẹ nàng ta đến đón là đón thi thể.”
Mắt ta nóng lên, khàn giọng hỏi: “Chết rồi?”
Triệu Ngọc Châu cười nhẹ: “Muội đừng trừng mắt với ta, nàng ta đi đường không để ý, ngã xuống giếng, không liên quan đến ta.”
“Biết rồi.” ta chậm rãi nói: “Vậy muội đi đường cẩn thận.”
“Xui xẻo.” Triệu Ngọc Châu mạnh tay buông rèm xuống.
Ta không dây dưa thêm với nàng ta.
Còn phải vào cung đón Tần Lâm Hoài.
8.
Sáng sớm Tần Lâm Hoài đã vào cung.
Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là Bệ hạ muốn gặp hắn.
Mẹ ruột của Tần Lâm Hoài là Hoàng quý phi được sủng ái nhiều năm trong hậu cung, nên hắn cũng được chiếu cố khá nhiều.
Khi nhìn thấy Tần Lâm Hoài, hắn đang dùng tay chạm vào nụ hoa trong ngự hoa viên.
Ta lần lượt nói cho hắn biết, có những loại hoa nào đã nở.
Tần Lâm Hoài nghe xong, hỏi ta thích nhất loại nào.
“Hải đường.” Ta buột miệng nói.
Đó cũng là loài hoa mà nương ta thích nhất.
Ta nhớ khi ta sinh ra, cả sân đầy hoa hải đường nở rộ.
Nương ta vui mừng khôn xiết, liền nói với cha ta: “Chàng thấy những bông hoa hải đường nở rộ trên cành sum suê kia không? Đẹp biết bao, ta muốn đặt tên cho con gái út là cái tên này.”
Tên của ta được đặt rất dụng tâm.
Ta cũng từng giống như Ngọc Châu, được đối xử rất dụng tâm.
Nếu như chuyện đó không xảy ra, thì cũng sẽ không biến thành như thế này.
Khi ta mười tuổi, ta đã tận mắt nhìn thấy cha cùng dì lăn lộn trên giường.
Ta đi nói cho mẹ.
Kết quả là cha ta oán trách ta, oán trách ta nhiều chuyện, phá hỏng chuyện hưởng phúc của ông.
Mẹ ta cũng giận ta, giận ta phá hỏng giấc mộng đẹp vợ chồng ân ái không chút nghi ngờ của hai người.
Còn Triệu Ngọc Châu, dần dần phát hiện ra rằng ngay cả khi bắt nạt ta, cha mẹ cũng sẽ làm ngơ, thế là càng không kiêng nể gì.
Niềm vui ngắm hoa của ta đột nhiên trở nên nhạt nhẽo.
9.
Khi ta và Tần Lâm Hoài chuẩn bị rời khỏi ngự hoa viên, đột nhiên công chúa Lâm Hoa xuất hiện trên đường, cười hì hì ném một viên sỏi nhỏ vào người hắn.
Thái giám đi theo sau chúng ta cau mày nói với công chúa Lâm Hoa: “Công chúa! Cẩn thận một chút.”
Nhưng công chúa Lâm Hoa trông có vẻ cố ý, bởi vì khi bắt gặp vẻ bối rối thoáng qua của Tần Lâm Hoài, nàng ta cười càng vui hơn.
Ta nhớ ra, công chúa Lâm Hoa và đương kim Thái tử đều là con của Hoàng hậu.
Bản thân công chúa Lâm Hoa không có gì liên quan đến Tần Lâm Hoài.
Nhưng Hoàng hậu và Hoàng quý phi đã âm thầm tranh đấu nhiều năm.
Thái tử lại rất kiêng dè Tần Lâm Hoài.
Vì vậy, những tranh chấp này đã kéo dài đến công chúa Lâm Hoa.
Sắc mặt Tần Lâm Hoài có chút âm u, chỉ nói một câu: “Cút.”
Công chúa Lâm Hoa bĩu môi nói: “Hoàng huynh thật là hẹp hòi.”
Ta vẫn im lặng, mãi đến khi công chúa rời đi mới cúi xuống nói với Tần Lâm Hoài: “Chúng ta còn phải đi gặp Bệ hạ không?”
[Ừm?]
Ta đưa ra một ý kiến tồi: “Dù sao cũng phải đi cáo trạng.”
Tần Lâm Hoài nhàn nhạt nói: “Một viên sỏi nhỏ, lại không đập vỡ đầu, cáo trạng thế nào?”
“Bôi một ít son phấn lên tay, trông giống như vết thương bị đập vậy.”
Tần Lâm Hoài sửng sốt, nói: “Nàng có vẻ rất có kinh nghiệm.”
Ta lè lưỡi.
Suýt nữa thì lỡ miệng.
Mẹo vặt này không giống như Triệu Ngọc Châu sẽ dùng.
Nàng ta được cưng chiều hết mực, không cần phải giống như ta, phải cầu xin sự thương hại và chú ý.
Ta chuyển hướng nói: “Vừa nãy ta cũng thấy ý kiến này không ổn.”
[Xác thực không cần phải như vậy,] Tần Lâm Hoài thản nhiên nói, [Ta thường quen sai người đi hạ độc.]
Không lâu sau, ta nghe nói công chúa Lâm Hoa bị ốm một trận, nàng ta còn không quên khóc lóc kể lể với Hoàng đế, nhưng Hoàng đế lại nói rằng Tần Lâm Hoài đang bị bệnh nặng, lại là người bản tính lương thiện, sẽ không xằng làm bậy.
Khi nghe những chuyện này, ta cười đến ngửa tới ngửa lui.
Cười một lúc thì quay đầu lại, nhìn thấy ngoài cửa sổ trong sân, cây hải đường đột nhiên xuất hiện.
10.
Lâm Hạnh nói với ta, cây hải đường là do Tần Lâm Hoài sai người trồng.
Khi nói lời này, nàng ta dùng giọng điệu nhẹ nhàng bình thường, không có vẻ tức giận thường thấy.
Sau đó, Lâm Hạnh chuyển lời: “Đêm qua, trong cung đã cử người đến Hầu phủ một chuyến, ý là muốn gả thứ nữ Triệu Xuân Đường cho Thái tử.”
Thứ nữ Triệu Xuân Đường hiện tại, thực chất là Triệu Ngọc Châu.
Hóa ra là Triệu Ngọc Châu muốn vào Đông cung.
Thảo nào hôm nay khóe mắt đuôi mày Lâm Hạnh đều tràn đầy vẻ đắc ý.
Rất nhanh sau đó, Triệu Ngọc Châu phải vào cung yết kiến Thái hậu, Hoàng hậu, hai vị quý nhân.
Nàng ta chỉ đích danh muốn ta, người “Tỷ tỷ.” này đi cùng.
Trên đường đi, Triệu Ngọc Châu âm u nói với ta: “Muội muội thật có phúc, ban đầu chỉ hôn cho Yến Vương là chỉ muội, giờ chọn phi cho Thái tử, lại vẫn là muội.”
Triệu Ngọc Châu vừa dứt lời, ta đã nhớ ra một chuyện nhỏ.
Khi ta đã là Vương phi của Yến Vương, ta đã gặp Thái tử một mình trong cung.
Ta và hắn đã trò chuyện đôi câu về hoa mai mùa đông năm nay.
Nhưng vẫn luôn dùng quạt che nửa mặt, không chịu để lộ hết dung nhan.
Khi ta định đi, Thái tử hỏi thân phận của ta.
“Tiểu nữ Triệu Xuân Đường.” Ta khẽ nói xong liền quay người chạy đi.
Ta là Triệu Xuân Đường không giả.
Nhưng nếu Thái tử thật sự muốn tìm, người tìm được sẽ là Triệu Ngọc Châu.
Ta nhìn Triệu Ngọc Châu bên cạnh, cười nói: “Ngươi đã nhường vị trí Vương phi của Yến Vương cho ta, nếu một ngày nào đó ta muốn lấy lại vị trí Thái tử phi này, ngươi cũng sẽ nhường chứ.”
Sắc mặt Triệu Ngọc Châu lập tức lạnh xuống: “Mơ tưởng hão huyền.”
“Chỉ là nói đùa thôi, xem ngươi căng thẳng kìa.”
Triệu Ngọc Châu vẫn luôn không vui, suốt dọc đường không nói thêm lời nào với ta.
Ta vừa vặn có thể phân tâm nghĩ đến chuyện của Tần Lâm Hoài.
Không biết hắn đã về chưa.
Sáng nay chúng ta cùng nhau vào cung, chỉ là ta theo Triệu Ngọc Châu đến hậu cung, còn hắn đến Dưỡng Tâm điện.
Nghĩ ngợi, thế mà lại lạc mất Triệu Ngọc Châu.
Đang định quay đầu đi tìm thì bị công chúa Lâm Hoa bắt gặp.
Nàng ta kéo ta, nói chuyện phiếm một lúc.
Ta vẫn luôn có ác cảm với công chúa Lâm Hoa, đang định tìm cớ đuổi nàng ta đi.
Ta vừa định mở miệng, công chúa Lâm Hoa đã mỉm cười trước: “Ngươi định quay về tìm hoàng huynh sao?”