Thê Môn

Chương 1


Làm việc thâu đêm đến mức ngã gục, tưởng chừng đã lìa đời, nhưng khi mở mắt ra, thứ hiện lên trước mắt lại không phải là trần nhà bệnh viện. Thay vào đó là những xà gỗ cũ kỹ, mái nhà đơn sơ và xung quanh là vải trắng cùng những tờ giấy vàng phất phơ.

Bên cạnh ta không có bóng dáng của bác sĩ hay y tá nào, chỉ có một chàng thanh niên mặc áo trắng, môi mím chặt, đôi mắt e dè, cảnh giác quan sát từng cử động của ta như một con thú nhỏ luôn trong tư thế phòng vệ.

Địa phủ sao?

Hắn cất giọng: “Ăn, ăn cơm không?”

Ta hạ ánh mắt xuống, thấy trong tay hắn cầm một chiếc bánh bao to tướng.

Không phải địa phủ.

Lúc đó, đầu óc ta ngưng trệ, chẳng khác nào người đã ra đi. Nếu biết xuyên không lại đến nơi này, đến cả linh đường cũng đã chuẩn bị sẵn, ta thà chec thêm lần nữa có phải tốt hơn không?

Ý kiến không tồi.

Nghĩ vậy, ta liền nhắm mắt, nín thở, cố gắng biến mình thành một xác chec.

Một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai: “Nương tử cũng không cần ta sao?”

Nương tử? Ai là nương tử?

Ta mở mắt ra lần nữa, nhìn chàng thanh niên trước mặt. Khuôn mặt thanh tú của hắn hiện lên rõ ràng cảm xúc phức tạp: oán trách, lo âu và còn nhiều hơn thế – là nỗi buồn, thất vọng. Ánh mắt đó, đến mức khiến trái tim sắt đá của ta cũng động lòng.

Nhưng ta vẫn thấy có chút gì đó không phù hợp.

Cơ thể ta suy kiệt, gần như không còn sức lực. Ta run rẩy nâng tay lên, hắn nghiêng đầu nhìn theo, thấy vậy liền đặt chiếc bánh bao cứng ngắc như đá vào lòng bàn tay ta.

Ta chỉ biết im lặng nghẹn ngào.

Cảm ơn… thật sự cảm ơn…

Trong lúc hôn mê, không bị hắn lấy cái bánh bao này làm ta nghẹn chec cũng đã là may mắn lắm rồi.

Sau đó, một đại phu râu dê bước vào, mặt lạnh tanh, bắt mạch cho ta. Ta bảo mình không nhớ nổi chuyện gì cả, hắn lại tập trung bắt mạch hồi lâu, cuối cùng nhếch mép cười lạnh: “Dù não ngươi có hỏng, cũng không tệ hơn trước là bao.”

Rốt cuộc thân xác này từng làm chuyện gì?

Hắn chỉ vào người đàn ông ngồi bên cạnh ta, nói: “Phu quân của ngươi đấy.”

Ta chớp mắt, chờ hắn nói thêm, nhưng hắn đã thu dọn hòm thuốc, rời đi mà không nói thêm lời nào, cứ thế dứt khoát rời khỏi phòng.

Sau đó là một đại thẩm trong làng đến chăm sóc ta, vừa dùng ánh mắt sắc bén trách mắng, vừa châm chọc ta bằng giọng đầy chua ngoa.

Vừa đút cháo cho ta, bà vừa lườm nguýt: “Bộ ngươi là thiên kim tiểu thư sao, mà không vừa ý liền nhảy sông? Có chec đi, kiếp sau đầu thai cũng chưa chắc có cái số tốt ấy đâu.”

“Muội muội ngươi và Tần Tú tài tình ý sâu đậm, ngươi chẳng còn cơ hội gì đâu, sớm dẹp ý niệm đó mà yên ổn sống cùng A Thọ đi.

“A Thọ có gì không tốt chứ? Chỉ là đầu óc phản ứng chậm chút thôi. Tướng mạo, tính tình của hắn có chỗ nào không xứng với ngươi?”

Ta ngoan ngoãn uống cháo, ánh mắt dõi về phía cửa. A Thọ ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lặng lẽ, gần như tan biến vào không gian, lâu lâu lại ngước nhìn ta với ánh mắt rụt rè, không dám đến gần.

Cuối cùng ta cũng hiểu ra điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ là gì.

Đôi mắt của hắn trong trẻo đến lạ, như đôi mắt của một đứa trẻ, đơn thuần và dễ hiểu, không giống ánh nhìn của người trưởng thành.

Đại thẩm nhận ra ánh mắt ta, thở dài: “A Thọ, đừng đợi nữa, gia gia của ngươi đi xa rồi, phải lâu lắm mới về được.”

Ta nhìn ánh mắt thương xót của đại thẩm, chợt hiểu ra ý nghĩa của từ “đi xa” mà bà nói, chính là sự ra đi vĩnh viễn.

Nhìn quanh căn nhà và linh đường bày biện bên trong, ta lẩm bẩm: “Không phải bày ra cho ta sao…”

Sắc mặt đại thẩm thay đổi, bà liếc ta một cái thật lớn, “Ngươi tưởng mình có giá lắm sao!”

Hả?

Ta nằm hai ngày, mỗi bữa đều có đại thẩm tới đưa cơm. Nhờ những lời trách móc của bà, ta cũng hiểu sơ qua tình cảnh hiện tại.

Chủ nhân trước của thân thể này cùng muội muội mình đều phải lòng một thư sinh. Khi chưa xuất giá, nàng luôn gây sự với muội muội, tính tình lại ngang ngược, cay nghiệt, đến độ tuổi đôi mươi rồi mà chẳng ai dám tới cầu thân.

A Thọ, người “phu quân” hiện tại của ta, phụ mẫu hắn đã qua đời khi hắn còn rất nhỏ, lại vì trí lực hạn chế nên không ai chịu gả con gái cho hắn. Gia gia của A Thọ khi sắp lìa đời mong muốn sắp xếp ổn thỏa cho hắn, nên đã hợp ý với phụ mẫu của ta, sắp đặt cuộc hôn nhân này.

Dù chủ nhân thân xác này có gào khóc đến đâu cũng vô dụng. Chẳng bao lâu sau khi nàng về nhà chồng, muội muội đã đính hôn với Tần Tú tài, gia gia của A Thọ cũng ra đi, để lại gánh nặng cho nàng gánh vác.

Cuộc sống khó khăn, tương lai mờ mịt. Còn dân làng thì đồn rằng Tần tú tài sau này sẽ làm quan, và muội muội nàng sẽ trở thành phu nhân của quan lớn. Là người kiêu ngạo nhưng tâm lý lại yếu đuối, nàng không chịu nổi mà nhảy xuống hồ tự vẫn, được người ta vớt lên, rồi bị hôn mê và sốt cao.

Và rồi, ta đã xuyên không tới đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.