Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 1


Giản Thuần đã trở lại.

 

Cô ấy trở về đột ngột, không báo trước cho bất kỳ ai, dường như muốn tạo một sự bất ngờ cho mọi người.

 

Khi giọng nói trong như chuông ngân của Giản Thuần vang lên trong sân biệt thự,

Lương Trường Kiều lạnh lùng quay lại nói với tôi:

 

“Cô đi vào phòng chứa đồ, không được ra ngoài.”

 

“Nếu em ấy thấy mặt cô, em ấy sẽ thấy buồn.”

 

Tôi gật đầu, đi vào phòng chứa đồ dưới cầu thang.

 

Đứng trong căn phòng chứa đồ chật chội và lộn xộn, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài.

 

Giọng của Lương Xích Tinh từ ngoài cửa phòng chứa đồ vang lên, anh ta cười cợt nhả:

 

“Anh ơi, phải nhốt con ch.ó con lại nhé.”

 

Sau đó, anh ta lại hạ giọng, giọng trầm thấp và lạnh lùng cảnh cáo:

 

“Nếu cô kêu loạn lên thì sẽ rất thảm đó.”

 

Tôi bịt miệng mình lại.

 

Tôi biết sự tàn nhẫn và nóng nảy của Lương Xích Tinh.

 

Sau khi được Lương Trường Kiều đưa về nhà, lúc đó Lương Xích Tinh đang chơi đùa với phi tiêu, một chiếc phi tiêu cắt ngang sợi tóc của tôi và ghim vào tường bên cạnh.

 

Lương Xích Tinh cười nói: “Ô, mang đâu về một bản sao à.”

 

Ban đầu tôi rất sợ Lương Xích Tinh, nhưng ngoài lần ném phi tiêu đó ra thì anh ta không làm gì tổn hại đến tôi nữa.

 

Ngược lại, anh ta còn giúp tôi đánh đuổi một số tên côn đồ quấy rối.

 

Tôi biết ơn Lương Xích Tinh.

 

Nhưng tôi vẫn sợ anh ta.

 

Tôi vẫn nhớ Lương Xích Tinh ở trong một con hẻm tối, anh ta dùng chân nghiền nát cổ tay của những tên du côn, gương mặt đầy sự tàn nhẫn.

 

Anh ta bảo tôi im miệng thì tôi sẽ ngoan ngoãn im miệng.

 

Tôi co ro trong khe cửa giữa những hộp và tường của phòng chứa đồ, ôm đầu gối chờ đợi.

 

Tôi nghe thấy tiếng Giản Thuần gọi tên Lương Trường Kiều và Lương Xích Tinh bên ngoài.

 

Cũng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lục Tây Đồng.

 

Luôn là tên lười biếng nhưng đa tình, hoa công tử như anh ta lúc này lại có giọng nói dịu dàng:

 

“Thuần Thuần, đi máy bay mệt rồi, hãy nghỉ ngơi trước.”

 

Tôi vẫn nhớ, chỉ mới hôm kia, giọng nói của Lục Tây Đồng đầy ghét bỏ và căm thù.

Anh ta rất giỏi che giấu, còn thân mật xoa đầu gọi tôi là bé ngoan.

 

Nhưng tôi vẫn không thể quên.

 

Hôm qua, khi tôi dọn dẹp giá sách, từ quyển sách rơi ra, tôi nhặt lên một bức ảnh nhỏ.

 

Cô gái trong ảnh cười tươi như hoa.

 

Lúc đó, Lục Tây Đồng đang ngồi một bên lật tạp chí thời trang, bỗng thay đổi sắc mặt.

 

Đôi mắt hồ ly luôn chứa ba phần ý cười trừng lớn, giọng điệu cũng hiếm khi không kiên nhẫn:

 

“Không được chạm vào bức ảnh đó.”

 

Anh ta bước tới giật lấy bức ảnh, cẩn thận nhét vào túi áo vest của mình.

 

Tôi sợ hãi đứng yên tại chỗ, hai tay không biết để đâu.

 

Lục Tây Đồng nhận ra sự lỗ mãng của mình, nói qua loa vài câu rồi rời đi.

 

Nhưng sự ghét bỏ trong giọng nói và sự căm thù trong ánh mắt của anh ta, khiến tôi không thể không chú ý đến cô gái trong bức ảnh.

 

Giờ thì tôi đã biết.

 

Cô gái trong bức ảnh chính là Giản Thuần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.