1
“Tướng quân xuất chinh trở về còn dẫn theo một nữ tử đang mang thai…”
Lúc ta đang thêu thùa thì nghe được tin tức này, bất ngờ đến mức không kịp tránh mũi kim đang xuyên từ dưới lên trên, đ.â.m vào ngón tay trỏ. Một giọt m..áu đỏ sẫm cứ như vậy nhỏ trên đôi uyên ương ta vừa mới thêu.
Tần Nhu ở một bên tiến lại gần, liếc mắt nhìn món đồ thêu trong tay ta: “Tướng quân cũng đâu phải chưa nói cho ngươi biết việc này. Tướng quân còn chưa về tới, ngươi đã bắt đầu diễn rồi. Thật quá là lãng phí hai con vịt này.”
Ta nói cho nàng biết, đây là ta đang thêu hình uyên ương, sau đó mời nàng ra khỏi phủ, quyết định tuyệt giao với nàng hai ngày.
Quả thật trước đó Lục Kính Viêm đã nói cho ta biết, hắn sẽ dẫn một nữ tử mang thai trở về, là góa phụ của một người lính. Nhưng ta cho rằng hắn nói đùa. Dù gì binh lính cũng đều là từ kinh thành ra đi, góa phụ của binh linh cũng nên tại kinh thành chứ. Những người lính ở kinh thành đâu có lý do gì để dẫn theo phu nhân xuất chinh.
Bây giờ hắn thật sự dẫn về cho ta một nữ nhân đang mang thai, ta đoán đó là góa phụ của một người lính thân cận với hắn.
Lúc dùng bữa tối, không khí trên bàn ăn hết sức nặng nề. Ngay cả tiểu đệ Mạc Ly, ngày thường lúc nào cũng ồn ào pha trò, hôm nay lại chỉ vùi đầu ăn cơm.
Ta đặt đũa xuống và nói: “Phụ thân, từ hôn cho con đi!”
Ta cảm thấy giọng nói của mình không có gì khác thường, nhưng bát trên tay Mạc Ly lại rơi thẳng xuống đất, hạt cơm vương vãi khắp sàn.
Nó hoảng hốt hết nhìn ta lại quay sang nhìn phụ thân, vội vàng lên tiếng: “Con cũng chưa nói cái gì đâu!”
Ôi, xem đứa nhỏ này sợ hãi kìa. Chuyện này sáng nay cũng đã lan truyền ồn ào, huyên náo khắp kinh thành rồi. Nhưng mãi đến buổi trưa mới đến tai ta, có thể thấy được bọn họ cũng đã cố hết sức rồi.
Hai năm trước, ta nhìn thấy Lục Kính Viêm khi đang đi dạo ngắm đèn hoa đăng vào dịp lễ Thất Tịch. Lúc ấy, hình ảnh hắn đứng dưới đèn hoa đăng trông đặc biệt ngọc thụ lâm phong*. Hơn nữa bị tên khốn Lâm Dục kia kích thích, ta liền theo đuổi Lục Kính Viêm, một cách mãnh liệt. Cuối cùng thành công định ra hôn ước.
*(nói về người đàn ông dáng dấp thanh cao; ý chí sắt đá)
Quan niệm dân gian ở kinh thành cũng không quá cởi mở. Chuyện nữ tử theo đuổi nam tử như ta đến bây giờ cũng mới chỉ có một mình ta. Cho nên cũng dễ hiểu khi bọn họ cố gắng giấu ta chuyện này, dù sao tất cả mọi người đều cho rằng nếu không phải Lục Kính Viêm thì ta sẽ không lấy chồng.
Tất cả đều là lỗi của Lâm Dục. Nhắc chó chó đến, Lâm Dục xách theo một bầu rượu ngồi xuống bên cạnh ta. Ánh trăng trên đỉnh đầu càng tôn lên vẻ đẹp trai, tuấn tú của hắn.
Ta nhìn hắn thản nhiên ngồi xuống mái hiên. Dáng vẻ cao quý đó hoàn toàn không nhìn ra hiện tại hắn đang ngồi ở trên nóc nhà, chân đặt trên lớp ngói xanh không phát ra một tiếng động nào.
“Huynh đến đây để xem trò cười của ta à?” Ta đoạt lấy bầu rượu trong tay hắn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ánh mắt Lâm Dục hơi lóe lên, đưa tay ngăn cản ta muốn uống rượu, rồi ghé sát vào tai ta nói: “Ngày đó ta đã nói, nếu muội không gả đi được, ta đành chịu thiệt thòi mà cưới muội.”
Ta đạp hắn một phát từ nóc nhà xuống: “Cút!”
Hai năm trước, chính là hắn dùng những lời này kích thích ta!
Lâm Dục rất nhàn nhã, vẻ mặt đầy tự đắc rơi xuống đất, giống như vừa rồi không phải là ta đá hắn rơi xuống. Lông mày hắn khẽ nhíu một cái, cười nói với ta: “Chúng ta làm bạn với nhau bao nhiêu năm rồi, cần gì phải xấu hổ!”
Ta tức giận cởi giày ra, ném thẳng về phía hắn: “Cút ngay!”
Sau đó, ta không biết mình làm cách nào mà đi xuống được từ nóc nhà. Lúc tỉnh lại vẫn thấy hơi đau đầu, chắc là đêm quá uống hơi nhiều rượu.
Có đôi khi ta không khỏi không bội phục phụ thân ta, ông thật sự là người rất kiên quyết. Năm đó, khi ta nói muốn định hôn ước, phụ thân ta không nói hai lời mang canh thiếp của ta chạy đến phủ Tướng quân người ta. Chỉ sau thời gian ước chừng uống được một chén trà nhỏ, hôn sự của ta đã được định ra.
Bây giờ khi ta nói muốn từ hôn, phụ thân ta vẫn không nói hai lời chạy đến phủ Tướng quân người ta yêu cầu từ hôn. Ta còn chưa kịp tỉnh ngủ, hôn sự của ta đã bị hủy bỏ.
Thời điểm ta nghe được Lục Ý nói lại, bàn tay đang cắm trâm của ta bị trệch một cái, chọc cho da đầu ta đau đến tê dại.
“Ngươi nói xem, có phải hôm nay đề tài nói chuyện của các quý nữ trong kinh thành đều là về ta hay không?”
Lục Ý đặt chậu nước trên tay xuống, mí mắt cũng không thèm nhấc lên chút nào: “Tiểu thư, vậy tiểu thư không biết từ trước đến nay tiểu thư luôn đề tài câu chuyện kéo dài không dứt trong giới quý nữ hay sao?”
Hai mí mắt ta giật giật, ta cảm thấy có thể mình nên phải học lại cách dạy dỗ nha hoàn.
2
Khi Tần Nhu đến, ta vẫn đang chăm chú thêu thùa. Nàng lại gần nhìn món đồ thêu trên tay ta, khen ngợi: “Mới có một ngày không gặp, kỹ năng thêu thùa của ngươi tiến bộ không ít nha! Con sâu bướm này nhìn sống động y như thật!”
Ta giương mắt nhìn nàng: “Đây là con bươm bướm.” Chẳng nhẽ nàng không hiểu hai chữ “tuyệt giao” có nghĩa là gì?
“Đều như nhau, đều như nhau cả.” Tần Nhu hoàn toàn không hề bị ánh mắt của ta ảnh hưởng, nàng ngồi xuống bên cạnh ta: “Nghe nói mới sáng sớm phụ thân ngươi đã đi hủy hôn cho ngươi phải không?”
Ta liền nhận ra, mục đích nàng muốn làm khuê mật* của ta chính là vì có thể lấy được chủ đề buôn dưa trên người ta. Bởi vì có quan hệ thân thiết với Lâm Dục, nên bản thân ta vẫn luôn là một ruộng dưa lớn.
*(bạn thân)
“Vậy có phải ngươi muốn cân nhắc đến Dục Vương không?” Tần Nhu hai tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ta.
Được lắm, ngón trỏ của ta lại một lần nữa bị đâm. Ta ném kim chỉ trên tay sang bên cạnh, bất lực nhìn nàng: “Bọn họ không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết hắn là người như thế nào sao? Mọi người nghĩ đi đâu vậy? Tối hôm qua hắn còn đến tận đây chế nhạo ta kìa.”
Các quý nữ trong kinh thành đều đồn ta và Lâm Dục là thanh mai trúc mã như thế nào, hai đứa trẻ vô tư lớn lên bên nhau ra sao. Chỉ có ta mới biết, Lâm Dục đã có người trong lòng từ lâu, hắn cũng chưa bao giờ coi ta là nữ tử. Đó là một bí mật mà chỉ mình ta biết.
Đúng như ta dự đoán, tin tức ta từ hôn lại một lần nữa được truyền đi ồn ào, huyên náo khắp kinh thành, còn vượt qua cả tin Lục Kính Viêm mang về một nữ nhân mang thai. Ta nghĩ có lẽ nữ nhân mang thai kia phải vô cùng biết ơn ta.
Không phải, tất cả bọn họ đều phải cảm ơn ta mới phải.
Ta ngồi trên xích đu trong sân, cầm một quả nhỏ từ trong mâm xanh biếc bên cạnh bỏ vào miệng, đưa mắt liếc nhìn nữ tử đang quỳ trên mặt đất.