Thích Một Chút

Chương 1,2,3: Không phải gu.


1.

Lúc Kỷ Tư Đình về nhà thì tôi vẫn đang chăm chú ngắm trai đẹp. Nghe thấy tiếng khóa cửa, tôi vội vàng tắt màn hình điện thoại, đứng bật dậy như một tên trộm.

“Ông xã, anh về rồi à?”

Kỷ Tư Đình mặc áo sơ mi đen, cài cúc áo đến tận cúc trên cùng, khoác lên người một thân hình vạm vỡ. 

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, ánh mắt dán chặt vào điện thoại của tôi: “Xem gì vậy?”

Tôi định mở miệng biện hộ nhưng đột nhiên điện thoại của tôi không hiểu sao lại tự động phát ra âm thanh.

[Chị ơi, chị có thích em trai không…]

Mặt tôi đỏ bừng. Lúc này thực sự rất muốn ch/ửi th/ề. Thực sự không hiểu sao có thể phát minh ra cái chức năng khóa màn hình mà video ngắn vẫn tự động phát cho được!

Quả nhiên, sắc mặt của Kỷ Tư Đình lập tức trở nên u ám. Anh cầm lấy điện thoại của tôi, không ngoài dự đoán thân thể vạm vỡ kia chẳng khác gì bị dội nước lạnh.

Bầu không khí trong giây lát trở nên kỳ quái, tôi vội vàng giải thích: “Là bạn thân của tôi gửi cho, tôi… tôi không biết là cái này.”

Tôi thầm nhủ mấy câu xin lỗi Hạ Sơ Ý. Sau đó tiếp tục nói: “Anh biết đấy, tôi vốn là người bảo thủ, tôi thật sự không thích xem mấy cái này.”

“Ừ, tôi biết.” Anh xoa đầu tôi an ủi rồi lạnh nhạt nói: “Thân hình này chỉ ở mức bình thường, chẳng có gì đáng xem.”

Trong lòng tôi cười nhạo: Mạnh miệng như vậy thì thử cởi đồ cho tôi xem đi, suốt ngày quấn chặt như xác ướp mà còn dám nói người khác!

Nhưng ngoài mặt tôi vẫn nhẫn nhịn gật đầu: “Ừ, đúng là không đẹp bằng anh.”

Buổi tối, Kỷ Tư Đình nằm bên cạnh tôi xem báo cáo. Trên cổ tay anh đeo chuỗi tràng hạt Phật không rời. Tôi nghiêng người nằm trên người anh, tay vẽ vòng tròn quanh n.g.ự.c anh. 

“Ông xã, em cảm thấy khó chịu…”

Nghe vậy, Kỷ Tư Đình liền tháo cặp kính gọng vàng của mình xuống, nắm chặt lấy bàn tay tôi đang làm loạn.

Vào lúc tôi mơ mộng tưởng anh ta đã hiểu ý rồi chuẩn bị vào việc chính thì người đàn ông lại nhẹ nhàng nói: “Ngón tay bị chuột rút à?”

“Á?”

“Bảo em đừng xem điện thoại, em không nghe, giờ mới biết đau hả.”

Làm ơn đấy, người này có vấn đề gì không vậy!

Sau khi nắn tay cho tôi một tiếng đồng hồ, Kỷ Tư Đình cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Nhìn thấy gương mặt anh ngủ say, tôi không thể chịu nổi.

Tôi chạy vào phòng tắm gọi điện cho bạn thân.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng cô ấy nức nở:

“Đừng làm nữa, thật sự không cần đâu.”

Tôi: ?

Không cần cái gì?

Chưa kịp hỏi thì tôi đã nghe thấy một tiếng “rầm” dữ dội, sau đó là giọng nói giận dữ của đàn ông.

“Bị thương à? Ngoan, đừng khóc, mai chúng ta đổi giường.”

“A…, anh đi đi, tôi không cần anh.”

Tôi: ?

Khoan đã. Cuộc gọi này, có phải tôi gọi không đúng lúc không!?

2.

Tôi nổi tiếng là một con ngựa hoang khó thuần khắp mười dặm tám thôn.

Những người bạn trai tôi đã qua tay có thể nối thành vòng tay lớn quanh sân thể thao.

Bạn thân của tôi từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn theo quy tắc. 

Chúng tôi cùng xuyên sách. Cô ấy trở thành thiên kim lụi bại ghép đôi với anh bạn trai thô lỗ được cho là có thể làm tám lần một đêm.

Còn tôi xuyên thành một con chim vàng anh được nuông chiều ở nhà, bạn trai là thiếu gia phong lưu nổi tiếng nhất đất Thượng Hải.

Ban đầu chúng tôi đều khá hài lòng với cuộc sống xuyên sách này, vì ngoại hình của hai người đàn ông này đều rất ấn tượng.

Nhưng dần dần, chúng tôi bắt đầu cảm thấy có vấn đề.

Kỷ Tư Đình xuất thân từ nền giáo dục tinh hoa, không h/út thu/ốc, không uố/ng rư/ợu, duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm, tự giác đến mức khiến người ta khiếp sợ!

Kể từ khi tôi ở bên anh, mỗi ngày tôi đều phải đóng vai một người vợ hiền thục, thực sụ khiến tôi cảm thấy phát ngán lên rồi!

Còn Chu Khai lớn lên với tính cách hoang dã, toàn thân tràn đầy sức mạnh không ngừng nghỉ.

Bạn thân tôi mỗi đêm đều bị anh ấy làm cho nước mắt lưng tròng, than thở không ngừng.

Sáng sớm Hạ Sơ Ý đã đến tìm tôi, khóc lóc kể lể: “Anh ấy thật sự quá hung dữ, tớ còn không dám nhìn. Tối nào cũng phải chịu dày vò, lưng đau c.h.ế.t đi được, a…”

Tôi cũng không nhịn được mà phàn nàn: “Tên thiếu gia đó cũng chẳng khá hơn, cả ngày chỉ biết xoay cái chuỗi tràng hạt, không có chút yêu thương nào.”

Nhìn vào mắt nhau, chúng tôi đều thấy tia sáng ghen tỵ trong mắt đối phương.

Dù sao cũng là xuyên sách. Nói chuyện với ai cũng vậy thôi!

Tôi cắn răng: “Hay là… chúng ta đổi cho nhau?”

Cô ấy ngay lập tức gật đầu như gà mổ thóc, vui mừng suýt khóc: 

“Đổi đổi đổi!”

3.

Về việc đổi bạn trai, Hạ Sơ Ý dường như gấp gáp hơn tôi nhiều. Cô ấy lập tức muốn kéo tôi đi gặp Chu Khai ngay trong ngày luôn.

“Giường mới hôm nay sắp đến rồi, nếu cậu không đi, tối nay không biết anh ấy sẽ làm gì với mình đâu…”

“Được rồi, được rồi, cầu xin cậu đấy. Bạn trai này tôi không muốn ngủ nữa, cứ để cậu tận hưởng đi.”

“Nếu cậu không đồng ý, mình sẽ nhảy sông, sẽ rời khỏi cuốn sách này trước cậu đấy!”

Nói rồi cô ấy lại bắt đầu rơi nước mắt.

Tôi bực bội lau khô nước mắt của cô ấy: “Ngủ đi ngủ đi, nếu cậu không ngủ thì mình đi ngủ đấy!”

Thực ra khi tôi và Hạ Sơ Ý vừa mới xuyên vào, tôi đã gặp Chu Khai một lần. Dù xuất thân thấp kém, anh nói thẳng thừng nhưng không thô tục, hành động quyết đoán nhưng không bốc đồng.

Trong phần sau của câu chuyện gốc, Chu Khai thật sự đã tạo dựng được sự nghiệp. Từ một thợ sửa xe mà vươn lên xây dựng được đế chế kinh doanh của riêng mình. Nhưng vì đây là tiểu thuyết tình ngôn tình, nên sách không mô tả chi tiết cách anh khởi nghiệp.

Phần mô tả về Chu Khai chủ yếu tập trung vào… đời sống cá nhân.

Để có thể quyến rũ Chu Khai, khơi gợi sự quan tâm của anh đối với tôi, theo gợi ý của Hạ Sơ Ý, tôi đã thay lại bộ đồ gợi cảm thường mặc ở thế giới gốc.

Áo hai dây bó sát ngắn, quần jean ôm sát cơ thể cùng một đôi giày cao gót 8 cm.

Hạ Sơ Ý nhìn thấy mà mắt trừng trừng: “Omg, mình vẫn thích cậu ăn mặc thế này hơn đó. Trước đây cậu đóng vai người vợ hiền, mình cứ luôn cảm thấy không thoải mái, lo lắng cậu chả mấy mà bị cưỡng ép.”

Tôi: ?

Hạ Sơ Ý còn lải nhải: “Tuyệt vời, mình là phụ nữ còn không thể chịu nổi, chắc chắn Chu Khai sẽ bị cậu làm cho mê mẩn!”

Dưới sự khuyến khích của bạn thân, tôi hùng hổ lái chiếc Hummer của Kỷ Tư Đình đến cửa hàng sửa xe của anh ấy.

Vừa vào cửa, tôi liền tháo kính mắt xuống, dựa vào cửa xe: “Anh trai, giúp tôi xem xe một chút nhé?”

Chu Khai nhíu mày, sau đó bước về phía tôi.

Anh rất cao, vai rộng chân dài, làn da nâu khỏe khoắn. Hoàn toàn khác với Kỷ Tư Đình.

Trông có vẻ… khá mạnh mẽ, bảo sao Hạ Sơ Ý không chịu nổi.

Trong lúc tôi vẫn đang cố tình tạo dáng bên cạnh Chu Khai thì anh ta vẫn giữ thái độ như thể bị mù có chọn lọc, chẳng thèm nhìn tôi.

Trong điện thoại, Hạ Sơ Ý hỏi đi hỏi lại:

[Thế nào rồi?]

[Chu Khai đã cắn câu chưa?]

[Tối nào cũng sốt ruột như thế, không lý nào mà không thích cậu được!]

Bị thúc giục như đòi nợ, tôi chỉ đành gập điện thoại lại, bắt đầu tiến đến.

Gõ cửa xe, cúi người nhìn Chu Khai: “Anh trai, thế nào rồi?”

“Xe không có vấn đề gì, cô cảm thấy chỗ nào không ổn.”

“Chỗ nào cũng không ổn, hay là tối nay chúng ta hẹn gặp ở đâu đó đi… Tôi sẽ nói rõ với anh hơn?”

Ngay khi câu nói của tôi vừa dứt, một giọng nói từ trên đầu vang lên: “Hay là, cô vẫn nên nói với tôi trước đi.”

Giọng nói quen thuộc khiến tôi lạnh cả người. Giống như cảnh phim quay chậm, tôi từ từ ngẩng đầu lên. 

Đối diện là gương mặt lạnh như băng của Kỷ Tư Đình.

Chu Khai lạnh lùng bò ra từ dưới xe, nhìn Kỷ Tư Đình, rồi gọi một tiếng: “Anh.”

“Anh?” Tôi kinh ngạc đến nỗi lạc cả giọng.

Sao lại là anh trai em trai? Trong sách có nói đến chi tiết không vậy?

Trong sách không có đề cập đến mà!

Lúc này Kỷ Tư Đình chỉ im lặng nhìn tôi, môi mím chặt, ánh mắt sắc bén khiến tôi cảm thấy toàn thân toát mồ hôi hột.

Chưa bao giờ tôi thấy sự nghiêm nghị của tên thiếu gia này như thế. Lần đầu tiên phải đối mặt với khí thế uy nghiêm của anh.

Tôi lập tức nghĩ ra một cách, “Anh chắc chắn là Kỷ Tư Đình đúng không, tôi là em gái sinh đôi của Nhiên Nhiên, tên Sương.”

Kỷ Tư Đình: “…”

Kỷ Tư Đình: “Về nhà với tôi ngay, có khi tôi sẽ cho em thêm một cơ hội.”

Tôi: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.