(Văn án)
Ta là một phi tần không được sủng ái.
Một ngày nọ, ta đột nhiên có năng lực đọc tâm.
Ta có thể nghe được tiếng lòng của tên cẩu hoàng đế đó!
Hắn mặt mày vui vẻ nâng đỡ quý phi yếu đuối vừa ngã, trong lòng lại mắng: “Đồ ngu ngốc!”
Hắn ôn hòa cung kính rót rượu cho thừa tướng đại nhân: “Ngày khác nhất định cùng ái khanh uống đến không say không về.”
Trong lòng âm hiểm thêm một câu: “Đợi ta d/iệt sạch cửu tộc nhà ngươi đi.”
Ôi… thật đáng sợ.
Đáng sợ hơn nữa là, dường như hắn cũng có thể nghe được tiếng lòng của ta?
Ta nghe hắn thầm mắng vị mỹ nhân mới đến: “Xấu không chịu nổi.”
Không nhịn được ta cũng thầm mắng lại hắn: “Ngươi nghĩ mình đẹp lắm chắc?”
Hắn liếc ta một cái.
Ôi thôi toi ta rồi…!!!
1.
Vì chuyện này, đã liên tục mấy đêm ta không được ngủ ngon giấc.
Nhớ lần đầu phát hiện ta có thể nghe được tiếng lòng của Tiêu Kỳ, ta đã phấn khích biết bao!
Thì ra Tiêu Kỳ chẳng hề thích Cao quý phi được sủng ái nhất.
Thì ra Tiêu Kỳ không chỉ lên kế hoạch g.i.ế.c thừa tướng mà còn tính toán lật đổ Thái hậu.
Thì ra Tiêu Kỳ quả nhiên biến thái hơn ta tưởng tượng!
Trước kia, ta ghét nhất là những buổi tụ hội trong hậu cung, bây giờ lại trở nên thú vị.
Đây thực sự là hiện trường ăn dưa quy mô lớn!
Nghe hoàng đế biến thái cặn bã mắng chửi hậu cung trực tiếp, còn sướng hơn xem bình luận trên Bilibili*!
(*) Ứng dụng Bilibili là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi từ Trung Quốc.
Đúng vậy, ta là người xuyên không.
Từng nghĩ rằng thuật đọc tâm là bùa hộ mệnh mà ông trời ban cho ta, nhưng không ngờ…
“Hoàng thượng giá lâm!”
Ta dừng mọi suy nghĩ, giữ cho đầu óc trống rỗng.
Hôm nay, ta quyết định thử thăm dò một chút.
2.
Lần đầu tiên ta nghi ngờ Tiêu Kỳ có thể nghe được tiếng lòng của ta là trong một bữa tiệc hậu cung.
Hôm đó là sinh nhật Cao quý phi.
Cả hậu cung đều dâng lên những món quà phong phú, ngay cả Thái hậu cũng tặng một đôi ngọc như ý quý giá.
Tiêu Kỳ dĩ nhiên cũng đến.
Ban đầu ta hứng thú muốn nghe những lời độc địa của hắn, nhưng nhạc sáo quá lớn, ta lại ngồi xa, không nghe rõ gì cả.
Thế là ta thấy chán.
Khi chán, ta thích đếm người.
Một phi tần, hai phi tần, ba phi tần… chín mươi chín phi tần…
“Im miệng!” Tiêu Kỳ đột nhiên hét lên.
Toàn bộ Phù Dung cung lặng ngắt như tờ.
Ta cũng bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng.
Tiêu Kỳ nhìn quanh một lượt bằng ánh mắt đen ngòm, rồi nói:
“Không có gì, tiếp tục đi.”
Ta thở phào: Dọa c.h.ế.t ta rồi tên cẩu hoàng đế.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào ta bằng ánh mắt như tên lửa.
3.
Là một phi tần không được sủng ái, cơ hội gặp hoàng đế trong một năm có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ta còn nghi ngờ hắn chẳng nhớ nổi tên ta nữa là…
Nhưng mỗi lần ta chửi thầm, lại bị hắn bắt gặp ngay?!
Tiêu Kỳ mặc long bào màu vàng sáng lướt qua trước mắt.
Ta ngồi thẳng lưng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Ta đã nghĩ ra đối sách.
Tiêu Kỳ vừa ngồi xuống, ta liền bắt đầu đếm.
“Một phi tần, hai phi tần, ba phi tần…”
Gần đây có thêm mười mấy mỹ nhân từ nước láng giềng, tổng cộng có một trăm hai mươi mốt phi tần!
Ta cố nén không gọi hắn là “tên cẩu hoàng đế”, liếc mắt nhìn hắn.
Không có phản ứng gì.
Đúng như dự đoán.
Hắn là một bạo quân không biểu lộ cảm xúc.
Ta chống cằm, nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái.
“Wow hôm nay hoàng thượng thật là tuấn tú! Mặt như ngọc, mắt như sao, không hổ là mỹ nam tử số một của triều ta!”
Nếu hắn thật sự nghe thấy, hai lần trước không c.h.é.m đầu ta coi như ta may mắn.
Lần này nhất định phải tâng bốc hắn đủ.
Hắn bình thản cùng Thái hậu uống rượu.
Ta tiếp tục: “Aiya cổ áo của hoàng thượng làm sao vậy? Hình như bị cuộn lên? Đám nô tài kia hầu hạ thế nào vậy! Quá ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ của hoàng thượng rồi!”
Tiêu Kỳ đặt chén rượu xuống, từ tốn vuốt lại cổ áo.
Ta: “!!!!!!!”
Cúi đầu ngay: “Nhân chi sơ tính bổn thiện, tính tương cận tập tương viễn…”
Ta đã nghĩ kỹ rồi.
Dù là ai đi chăng nữa, huống hồ ta còn là người có tư tưởng tự do hiện đại, sống trong hoàng cung phong kiến đầy tội ác, làm sao mà trong đầu không chửi thầm được?!
Nhưng chửi thầm bạo quân sẽ mất đầu!
Cách ngăn bản thân chửi thầm chỉ có… để đầu óc chứa đầy những thứ khác…
Ta từ “Tam Tự Kinh” học đến “Thi Kinh”, từ “Thi Kinh” học đến “Luận Ngữ”, không dám nhìn hắn lần nào nữa.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc bữa tiệc sắp kết thúc, ta thả lỏng đầu óc chuẩn bị chạy trốn.
Đột nhiên nghe giọng hơi say của Tiêu Kỳ:
“Từ khi vào cung, hình như trẫm chưa từng triệu kiến Tô mỹ nhân.”
“Đến đây.” Hắn nghiêng người tựa vào ghế chính, mắt mày phong lưu, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh,
“Đến đây ngồi cùng trẫm.”
Ngồi ở hàng thứ tư, góc xa nhất, yên lặng như chim cút là Tô mỹ nhân ta:
“!!!!!!”