“Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi!” Cậu ta giả vờ bình tĩnh chỉnh lại tóc mái: “Khi bố tôi đưa thẻ cho tôi, ông ấy nói rằng tuy nhà chúng có tiền, nhưng ông ấy không muốn tôi hình thành tính tiêu sài hoang phí, cho nên đưa cho tôi không có nhiều tiền.”
Sau khi Khương Điềm Điềm nói xong mấy lời vớt vát sĩ diện này, mấy tùy tùng nhỏ bên cạnh cũng phối hợp, tôi không nhịn được cười lớn.
Lúc này ánh mắt của mọi người liền đổ dồn vào tôi
Đặc biệt là Khương Điềm Điềm, đôi mắt đều muốn phun ra lửa.
“Lý Ngôn, cậu cười cái gì?!”.
“Không cười gì cả!”. Tôi mỉm cười, thần sắc như thường nói: “Liền cảm thấy cậu rất biết cách lừa mình dối người.”
Sắc mặt của Khương Điềm Điềm lập tức tái xanh, nhưng còn chưa kịp nói gì, tôi đã đưa tấm thẻ đen trong tay cho SA.
“Cái túi này, tôi muốn!”.
Tôi quẹt thẻ thanh toán thành công, khi rời khỏi cửa hàng với chiếc túi đeo trên vai, liền nhìn thấy Khương Điềm Điềm run lên vì tức giận.
Tôi biết chú Lý sợ rằng sẽ phải chịu khổ rồi.
Quả nhiên tối hôm đó sau khi chú Lý đến đón tôi liền không ngừng phàn nàn.
Chú ấy nói rằng con gái ruột vừa tìm được đầu óc có vẻ không bình thường, hôm nay cậu ta vô cớ nổi giận với chú ấy, nói chú ấy thiên vị con gái nuôi, còn đối với con gái ruột thì keo kiệt.
“Tôi thật sự không hiểu, tôi có chỗ nào thiên vị?”. Chú Lý thở dài nói: “Tôi đều đưa tiền cho nó tiêu, bên trong có vài vạn, trước giờ tôi còn chưa từng cho Kim Kim một lần nhiều tiền như vậy!”.
Chú Lý tuy không hiểu nhưng vẫn nhớ thỏa thuận với tôi, không có cùng Điềm Điềm nói thêm gì cả.
Tôi hỏi: “Chú Lý, sau đó chú an ủi cậu ta bằng cách nào?”.
Chú Lý tiếp tục thở dài: “Tôi đưa cho nó một tấm thẻ khác, trong đó chứa gần như toàn bộ tài sản của gia đình tôi.”
Mắt tôi hơi chớp lên.
Mặc dù chú Lý luôn nói với tôi rằng dù tìm được con gái ruột thì Kim Kim ở trong lòng ông cũng không có gì khác biệt.
Nhưng trên thực tế, hơn mười năm không có tình thương của cha sẽ khiến ông ấy vô thức cảm thấy có lỗi với Khương Điềm Điềm, từ đó xin gì được nấy.
Nếu như thực sự để Khương Điềm Điềm với bộ dáng như này trở về nhà họ Lý, tôi đoán Kim Kim sẽ bị cậu ta bắt nạt đến xương cũng không còn.
Có vẻ như tôi phải tiếp tục nỗ lực để chú Lý nhìn thấy bộ mặt thật của cô gái Khương Điềm Điềm này.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi hiếm khi ở nhà. Thay vào đó, tôi trực tiếp đặt phòng ở một câu lạc bộ sang trọng, mời một nhóm chị em bạch phú mỹ mà tôi có quan hệ tốt đến dự tiệc cùng nhau.
Bạn thân của tôi đã rất ngạc nhiên.
Không trách cô ấy ngạc nhiên như vậy, nguyên nhân chính là vì tuy nhà tôi giàu có nhưng tôi luôn rất khiêm tốn.
Tôi không bao giờ khoe khoang sự giàu có của mình chứ đừng nói đến việc đăng lên khoảnh khắc hay bất cứ thứ gì tương tự.
Nhưng hôm nay tôi lại hành động không phù hợp tính cách, chẳng trách họ sẽ ngạc nhiên.
Tôi ranh mãnh chớp mắt nhìn bọn họ nói: “Gần đây mình đã gặp phải một kẻ ngốc. Nói đến đây vẫn phải phiền các cậu cùng tôi diễn một vở kịch cho tên ngốc này một bài học.”
Mấy cô bạn thân của tôi liền không do dự nói:
“Yên tâm đi, cứ để bọn mình lo!”.
Không lâu sau khi tôi đăng nó lên moments, quả nhiên tôi thấy nhóm WeChat trong ký túc xá của chúng tôi bùng nổ.
“Tình hình gì vậy! Lý Ngôn không phải là thiên kim giả sao? Tại sao người nhà vẫn chưa đuổi cậu ta đi? Vậy mà vẫn có thể tổ chức tiệc?”.
“Ôi trời ạ! Tôi không xem nhầm chứ, bữa tiệc này được tổ chứ ở địa điểm rất đắt, tôi thấy nhiều người nổi tiếng lẫn phú nhị đại đều tổ chức tiệc ở chỗ này!”.
“Mẹ ơi, chiếc đèn pha lê đó trông đắt tiền quá, cả chiếc túi Hermès ở trong góc nữa! Tôi nhớ hình như là phiên bản giới hạn toàn cầu, trị giá hàng triệu nhân dân tệ!”,
“Không chỉ thế, không chỉ thế, các cậu có thấy không, cùng Lý Ngôn chụp ảnh cùng có thể là nữ minh tinh Vương Sam Sam đó, một tiểu hoa đang nổi chỉ có thể đứng trong một góc!”.
“Ôi trời ơi, bạn bè của Lý Ngôn toàn là bạch phú mỹ!”.
Những lời bình luận ghen tị của bạn cùng phòng tự nhiên nhanh chóng thu hút sự chú ý của Khương Điềm Điềm.
Tôi thấy cậu ta ngay lập tức xuất hiện trong nhóm.
“Cho dù có khoe khoang như thế nào, thì những thứ này đều là cậu ta cướp lấy của tôi!”.
Khương Điềm Điềm vừa nói những lời này, nhóm WeChat liền im lặng một lúc, nhưng ngay sau đó các bạn cùng phòng bắt đầu lần lượt gửi tin nhắn.
“Đúng vậy đúng vậy, Lý Ngôn có cái gì mà đắc ý ở đây? Mọi thứ cậu có được bây giờ đều là đánh cắp từ Điềm Điềm.”
“Không sai, nếu có năng lực thì cậu có dám nói với những người bạn giàu có xinh đẹp này rằng cậu là thiên kim giả không?”.
“Điềm Điềm, tôi nghĩ cậu cũng đừng phí lời nữa, nếu tôi là cậu, tôi lập tức lao tới đó vạch trần bộ mặt của hàng giả.”
Không có phản hồi nào từ Khương Điềm Điềm cả, nhưng tôi biết cậu ta sẽ không ngồi yên.
Quả nhiên, tôi vừa ăn thêm xong một đĩa trái cây thì nhìn thấy người phục vụ trong câu lạc bộ đi tới với vẻ mặt ngượng ngùng.
“Lý tiểu thư, ở ngoài cửa có một cô gái muốn gặp cô, còn nói…”.
Sắc mặt người phục vụ càng xấu hổ hơn, anh ta hạ giọng nói.
“Cô ấy còn nói rằng cô là kẻ giả mạo, cô ấy mới thật sự là con gái của nhà họ Lý, nói muốn dùng tên tuổi của cô để vào đây.”
Hiển nhiên, sợ là ngay cả người phục vụ gặp qua nhiều chuyện rồi, cũng chưa từng gặp trường hợp như này, nên mới báo cáo sự việc với tôi.
Còn tôi cũng không ngạc nhiên, vẫy vẫy tay, mỉm cười nói với mấy người bạn ở bên cạnh: “Qua đây liền phải nhờ mọi người rồi.”.
Sau đó ngẩng đầu nhìn người phục vụ rồi mở miệng: “Để cậu ta vào đi.”
Không lâu sau liền nghe thấy âm thanh giày cao gót của Khương Điềm Điềm vang lên ở cửa.
Ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, Khương Điềm Điềm cao ngạo xuất hiện ở cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Điềm Điềm tôi không khỏi nhướng mày.
Quần áo mặc trên người cậu ta toàn bộ là đồ của tôi, ngay cả chiếc túi nhỏ cậu ta đang đeo cũng là của tôi.
Thật hiển nhiên là Khương Điềm Điềm đã chạy trở lại ký túc xá trước khi đến, đem tất cả quần áo lẫn túi xách của tôi mang lên người, trang bị vũ trang đầy đủ rồi mới đến.
Khi Khương Điềm Điềm bước vào, cậu ta liền ôm ngực lạnh lùng nói với tôi: “Lý Ngôn, cậu mau chóng cút khỏi đây cho tôi!”.
Người bạn thân nhất của tôi ở bên cạnh nghe thấy điều này ngay lập tức tỏ ra không vui.
“Cô là ai ah? Sao vừa mới bước vào liền muốn người ta cút ra ngoài? Cô chẳng lẽ không biết phòng này là do Ngôn Ngôn đặt à?”.
“Cậu ta đặt hả.”
Khương Điềm Điềm hình như nghe thấy một trò đùa lớn nào đó liền lên tiếng:
“Thôi đi, cậu ta là thiên kim hàng giả, lấy đâu ra tiền đặt club cao cấp như vậy?”.
Lời này vừa nói ra, xung quanh nhất thời yên tĩnh lại.
Mấy người bạn của tôi lập tức đưa mắt liếc nhìn nhau, phối hợp hỏi: “Cái gì gọi là hàng giả? Cái gì là thiên kim giả, cô nói rõ ràng ra xem!”.
Khương Điềm Điềm đợi chính là mấy lời này, lập tức không đợi được háo hức nói:
“Các người vẫn chưa biết à, Lý Ngôn căn bản không phải con ruột của bố tôi, là do năm xưa ôm nhầm, tôi mới là con gái ruột của ông ấy!”.
Nói xong Khương Điềm Điềm liền khoanh tay, bộ dạng dương dương đắc ý nhìn mấy người bạn thân của tôi, tựa hồ đang chờ những người bạn kia cười nhạo và hắt hủi tôi.
Nhưng những cô bạn của tôi chỉ trao cho nhau những ánh mắt đầy sự buồn cười.
Những người như chúng tôi lớn lên trong vòng tròn này đều biết rất rõ, bản thân sẽ không bao giờ bị ôm nhầm.
Bởi vì tất cả chúng tôi đều được sinh ra trong những bệnh viện tư nhân tốt nhất nên ngay từ khi sinh ra, chúng tôi đã được bao quanh bởi nhiều bác sĩ và y tá, được khám sức khỏe định kỳ sau khi sinh, bao gồm cả xét nghiệm ADN.
Một mặt là tránh được khả năng sai lầm chỉ chiếm một phần vạn, mặt khác cũng là tránh bị bên ngoài giả mạo thay thế.
Nói chung, trong vòng tròn của chúng tôi, mối quan hệ huyết thống rất quan trọng. Cả bố mẹ lẫn các thành viên trong gia đình đều cực kỳ cẩn thận và sẽ không bao giờ phạm sai lầm.
Cho nên gì mà thiên kim thật, thiên kim giả căn bản chính là điều viễn vông, hoàn toàn chỉ là một tình tiết trong tiểu thuyết mà thôi.
Nhưng bạn của tôi trước đó đã nhận được chỉ dẫn của tôi, nên đương nhiên họ không vội phá vỡ giấc mơ ngọt ngào của Khương Điềm Điềm.
Họ chỉ giả vờ cường điệu nói: “Ồ, thật vậy sao? Vậy nên cô là thiên kim thật?”.
Khương Điềm Điềm đắc ý nhếch lên khóe miệng:
“Đó là điều đương nhiên!”.
Nhưng trước khi cậu ta tiếp tục đánh rắm, liền nghe thấy một người bạn thân khác của tôi nói:
“Nhưng nếu cô là thiên kim thật, vậy thì tại sao lại mặc trên người toàn hàng giả vậy?”.
Khóe miệng Khương Điềm Điềm đột nhiên cứng đờ.
“Cô nói cái gì?”.
Giọng của cậu ta lên cao, còn bạn thân của tôi thì cười lớn:
“Tôi nói cô mặc hàng giả nha~”.
Một người trong số họ chỉ vào quần áo của Khương Điềm Điềm và nói:
“Cô xem bộ quần áo Channel này, logo đều để ngược, nhìn là biết đồ giả!”.
Khương Điềm Điềm cúi đầu, nhìn thấy chữ “C” bị đảo ngược.
Người bạn thân khác của tôi ở bên cạnh cũng nói một cách không khách sáo: “Còn đôi giày này ở chân cô, cô chẳng lẽ không để ý à? Lớp sơn đã bắt đầu bong ra, chẳng có đôi giày hàng hiệu nào mà lớp sơn lại dễ dàng bị bóc ra như vậy!”.
Khương Điềm Điềm vội vàng cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy lớp sơn trên giày của mình đã bong ra, rơi xuống đất.
“Còn cả túi của cô…”.
Bạn thân của tôi đã cười đến mức không thể đứng thẳng lên được.
“Dây xích trên túi của cô đều bị lệch so với dây bản gốc, cô rốt cuộc có hiểu hay không ah!”.
Sắc mặt Khương Điềm Điềm hoàn toàn tái nhợt.
“Sao lại như vậy?”. Cậu ta buột miệng: “Những bộ quần áo này của tôi rõ ràng là được lấy ra từ tủ quần áo của Lý Ngôn…”
Trước khi kịp nói xong, cậu ta như chợt nhận ra điều gì đó, liền ngước mắt nhìn tôi, sự tức giận trong mắt như trào ra ngoài:
“Lý Ngôn, cậu cố ý chơi tôi?”
Đối mặt với sự tức giận của Khương Điềm Điềm, tôi không thể không bật cười, tôi quả thực là cố ý chơi cậu ta.
Hôm nay tôi sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, cố ý đăng lên vòng bạn bè để dụ Khương Điềm Điềm tới.
Trước đó, tôi cũng đoán được Khương Điềm Điềm sẽ cảm thấy xấu hổ khi đến câu lạc bộ cao cấp như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ lén lấy quần áo, túi xách trong tủ của tôi để tô điểm cho vẻ ngoài của mình.
Giống như cách cậu ta đã lấy những chiếc túi từ tủ của tôi và phân phát chúng cho các bạn cùng lớp một cách rất tự nhiên.
Từ lâu cậu ta đã cho rằng mọi thứ của tôi đều thuộc về cậu ta.
Nhưng lần này tôi liền nảy ra ý tưởng đó là đã lén lút bảo người ta đổi toàn bộ túi xách, quần áo trong tủ của mình thành hàng loại A kém chất lượng nhất.
Đáng tiếc Khương Điềm Điềm vì vội vàng khoe khoang, đương nhiên sẽ không phát hiện ra, liền mặc lên người với bộ đồ hàng loại A kém chất lượng như vậy đến đây.
Chính điều này mới khiến bạn bè của tôi cười nhạo.
Bạn của tôi ở bên cạnh cười lớn, còn cả khuôn mặt của Khương Điềm Điềm lại đỏ bừng lên vì xấu hổ, nước mắt không ngừng lăn dài.