Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc

Chương 11


10

Nhà họ Tống lập tức hủy hôn ngay trong ngày hôm đó.

Tại hậu trường buổi lễ, mẹ Tống Thanh Giác tức giận mắng nhiếc Từ Mộ Trân.

“Tôi đã tưởng cô một lòng một dạ với con trai tôi, không ngờ cô lại là người như thế. Không chỉ lén lút qua lại với anh trai mình, còn tỏ ra trong sạch, muốn cưới con trai tôi sao.”

“Thật là trơ trẽn và vô liêm sỉ!”

Từ Mộ Trân ngồi sụp trên ghế sofa, ôm đầu khóc nức nở.

“Không phải như thế, không phải như thế!”

Nhà họ Tống chẳng thèm nghe lời giải thích của cô ta, giận dữ bỏ đi. Tống Thanh Giác đã rời khỏi buổi lễ ngay khi video bị lộ.

Từ Mộ Trân được Từ Mộ Hàn ôm vào lòng an ủi, đúng lúc đó mẹ Từ tỉnh lại và thấy cảnh tượng này.

Bà tức đến không thở nổi, liền mắng lớn: “Các người! Các người mau cút, cút ra ngoài cho tôi!”

Sợ sức khỏe của ba không chịu nổi, ngay khi ông ngất xỉu, tôi đã cho người đưa ông về bệnh viện. Còn mẹ, bà vừa khóc vừa trách mắng Từ Mộ Trân.

“Ta tự hỏi nhà chúng ta đã đối xử với con như thế nào, con phải là người hiểu rõ nhất, vậy mà con lại làm thế này với chúng ta! Sau này chúng ta phải nhìn mặt người khác thế nào đây?”

Tôi xoa lưng bà, giúp bà ổn định lại nhịp thở.

Nhìn mẹ như vậy, tôi cau mày nói với Từ Mộ Hàn.

“Anh nhanh đưa cô ấy đi trước đi. Lỡ mẹ tức đến mức phải vào viện thì làm sao?”

Từ Mộ Hàn im lặng một lúc, rồi dẫn Từ Mộ Trân đang khóc lóc ra khỏi tầm mắt của mẹ Từ. Mẹ Từ ngã vào lòng tôi, nức nở nói.

“An An, tại sao chứ! Sao chúng có thể làm ra chuyện xấu hổ đến thế này? Chúng có nghĩ đến ta và ba con không?”

Tôi không thể trả lời bà.

Trong cuốn tiểu thuyết, tác giả miêu tả tình cảm của Từ Mộ Hàn và Từ Mộ Trân là kiểu tình yêu đến từ sự vô thức, yêu đậm sâu không gì ngăn cản được.

Nhưng tôi mãi không hiểu, làm sao mà mối tình anh em mười sáu năm lại có thể đột nhiên trở thành tình yêu được.

Tống Thanh Giác quả nhiên đã ra nước ngoài tìm Hạ Cẩn. Nhưng điều Hạ Cẩn nhận được không phải là cái ôm của Tống Thanh Giác mà là những câu chất vấn đầy tức giận.

Trong sự tức giận và hoang mang, cô ấy gọi điện chất vấn tôi: “Từ Niệm An, cậu lừa tôi. Tôi đã làm theo lời cậu, ngoan ngoãn ở nước ngoài, vậy mà cậu vẫn để Tống Thanh Giác biết chuyện! Tại sao cậu lại lừa tôi!”

Tôi lạnh lùng trả lời cô ấy.

“Hạ Cẩn, tôi chưa từng là người tốt.”

Cổ phiếu của công ty nhà họ Từ có chút sụt giảm, nhưng chưa quá nghiêm trọng. Tuy nhiên, khoảng thời gian này Từ Mộ Trân luôn làm loạn, đòi t//ự t//ử.

Từ Mộ Hàn bận rộn đến không thở nổi, vốn dĩ tôi đã được ba đào tạo thành cánh tay phải của anh ta nên thời gian này cũng giúp anh ta giải quyết các công việc của công ty.

Hôm đó, trong lúc Từ Mộ Hàn đang họp, thì nhận được cuộc gọi t//ự t//ử của Từ Mộ Trân. Ngồi bên cạnh, tôi nghe rõ những lời khóc lóc của Từ Mộ Trân.

Ngay lập tức, anh đứng dậy và để lại một câu vội vã: “Cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây.”

Nói xong, anh ta chạy vội ra ngoài, để lại cả căn phòng đầy những người ngơ ngác. Tôi khẽ thở dài trong lòng rồi đứng dậy gật đầu chào mọi người.

“Thưa các vị, thật xin lỗi. Cuộc họp sẽ tiếp tục, phần tiếp theo tôi sẽ thay mặt Tổng giám đốc Từ trình bày.”

Sau cuộc họp, tôi cùng thư ký Lưu đến bệnh viện.

Ba thất vọng về Từ Mộ Hàn, nhưng điều đó không đủ để khiến ông từ bỏ quyết định chuyển nhượng cổ phần cho anh ta.

Ra hiệu cho thư ký Lưu lấy bản thỏa thuận, tôi cầm tay ba và in dấu vân tay của ông lên đó.

Dù ba có vùng vẫy ra sao cũng vô ích, cuối cùng ông chỉ có thể mở to mắt nhìn bản chuyển nhượng cổ phần được in dấu vân tay của mình. Nước mắt ông trào ra, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Thư ký Lưu cất bản thỏa thuận đi, tôi bảo anh ấy và y tá rời khỏi phòng, vì có vài điều tôi muốn nói riêng với ông.

Trên giường bệnh, ông ta nhìn tôi đầy căm hận. Có lẽ lúc này ông mới nhận ra rằng, người con gái này mới thực sự là mối nguy hiểm.

Tôi ngồi xuống bên giường, mặt không chút cảm xúc, lòng bình thản. Bình tĩnh kể cho ông nghe về tất cả những gì người con gái trước đây đã trải qua.

“Tổng giám đốc Từ, tôi sẽ tiết lộ cho ông một bí mật. Con gái ông, cô ấy đã chet từ lâu rồi.”

“Ông đã từng nghe đến ‘trọng sinh’ chưa? Thực ra, cô ấy đã từng sống lại ba lần, và hai lần đầu đều chet vì ung thư gan, lần cuối cùng không chịu nổi nữa, nên đã t//ự s//át.”

Ông ta mở to mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc. Tôi hiểu, đối với ông, điều này chẳng khác gì chuyện hoang đường. Nhưng tôi không muốn giải thích thêm, chỉ bình thản thuật lại.

“Hai lần đầu tiên khi cô ấy mắc bệnh ung thư gan, Từ Mộ Hàn không muốn các người lo lắng nên đã không nói gì. Cho đến khi cơn đau hành hạ cô ấy, chẳng có ai ở bên để giúp đỡ. Cô ấy đã phải một mình chống chọi từ đêm đến sáng, cuối cùng ngất đi vì quá kiệt sức.”

Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ rồi nói tiếp.

“Lúc đó Từ Mộ Hàn chưa qua lại với Từ Mộ Trân, Từ Mộ Trân thuận lợi lấy được Tống Thanh Giác và hình như còn mang thai. Cả gia đình các người chỉ chăm lo cho đứa cháu ngoại chưa chào đời, chẳng ai để ý đến cô ấy, nghĩ rằng cô ấy đi đâu đó vui chơi. Còn Từ Mộ Hàn thì hiếm khi đến thăm, cô ấy muốn trốn khỏi bệnh viện, nhưng lại chẳng đủ sức để rời khỏi giường.”

“Khi cuộc sống sắp kết thúc, cô ấy nôn ra từng ngụm m//áu, đau đến mức liên tục ngất đi. Ông có biết cảm giác nôn ra m//áu đông, lẫn cả m//áu tươi từ trong miệng là như thế nào không?”

Tôi nhìn ông ta, người đang ngẩn ngơ rơi lệ.

“Cũng giống như cảm giác của ông lúc này, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh tuột khỏi cơ thể, mà không thể làm gì.”

“Đến lần thứ ba, cô ấy không muốn chịu đựng nỗi đau ấy nữa. Trước khi các người tìm thấy cô ấy, cô ấy đã nhảy sông t//ự s//át.”

“Cô ấy không cần các người nữa.”

Ông ta dường như không muốn tin điều đó, nhưng khi tôi kể lại một cách điềm tĩnh những gì mà đứa con gái ấy đã phải chịu đựng từ nhỏ khi bị cha mẹ nuôi mắng nhiếc và đánh đập, ánh mắt của ông ta dần chuyển từ phẫn nộ sang chet lặng.

Con gái ông ta đã chet rồi, dù tôi có nói ra sự thật thì cũng có ích gì. Ông ta không còn cơ hội nào để bù đắp.

Nhìn ông ta lặng lẽ khóc trên giường bệnh, lòng tôi không mảy may thương xót. Kể xong, tôi quay người rời khỏi phòng mà không ngoái lại.

Mỗi khoảnh khắc sống sót của ông ta từ nay về sau đều sẽ ngập tràn hối hận và đau khổ, rồi cuối cùng chet trong nỗi dằn vặt.

Nếu ông ta không cảm thấy hối hận, thì sự bất lực khi nằm liệt giường, trơ mắt nhìn gia tộc nhà họ Từ suy tàn cũng đủ để hành hạ ông ta đến hết đời.

Khi tôi trở về nhà họ Từ, tôi kinh ngạc phát hiện ra Từ Mộ Trân và Từ Mộ Hàn đang quỳ trước mặt mẹ, cầu xin sự tha thứ từ bà.

Bà chống tay lên trán, trông vô cùng phiền não.

“Mẹ, con sai rồi, con sai rồi. Con sẽ thay đổi, con sẽ trả giá cho lỗi lầm. Mẹ đừng bỏ con, được không? Con chỉ còn có mẹ thôi.”

Từ Mộ Trân khóc lóc thảm thiết, nức nở cầu xin mẹ Từ. Trên tay cô ta còn băng bó, chiếc váy trắng nhuốm m//áu, trông thật đáng thương.

Từ Mộ Hàn thì lạnh lùng quỳ dưới đất, không nói một lời.

Mẹ Từ ngồi trên ghế sofa quay mặt đi, không muốn nhìn hai người trước mặt. Nếu tiếp tục thế này, e rằng bà sẽ bị hai người này làm cho tức chet mất.

Tôi bước lại gần ghế sofa.

“Con người quý ở chỗ biết tự lượng sức mình. Từ Mộ Trân, cô nghĩ cô có tư cách gì mà ở lại nhà họ Từ sau khi làm ra những chuyện bôi nhọ danh tiếng gia đình như vậy?”

“Cô chỉ là con nuôi của nhà họ Từ. Ba mẹ giữ cô lại, một là không muốn để cô trở về cái gia đình khó khăn đó mà chịu khổ, hai là vì họ dù sao cũng đã yêu thương cô hơn mười năm, không đành lòng gửi cô trở về gia đình cũ ngay lập tức. Nhưng cô và anh trai đã phạm phải sai lầm lớn như thế, cô nghĩ mình còn có thể ở lại với tư cách con gái nhà họ Từ sao? Có nhà nào mà em gái lại cùng anh trai xảy ra chuyện như vậy được chứ?”

Từ Mộ Trân đờ đẫn, nước mắt vô thức rơi xuống sàn. Nửa đời trước của cô ta là công chúa nhỏ được ba mẹ và anh trai cưng chiều.

Chỉ trong một đêm, cô ta được thông báo rằng mình không phải con ruột, và mọi thứ đã thay đổi.

Dù ba mẹ vẫn đối xử với cô ta như cũ, nhưng cảm giác an toàn trong lòng cô ta dần biến mất. Lúc này, tình cảm của anh trai đối với cô ta cũng dần biến chất. Vì vậy, cô ta bắt đầu vô thức giành lấy sự quan tâm và tình yêu của họ, rồi khoe khoang với tôi.

Cô ta thường nói: “Nhìn đi, dù chị là con ruột thì sao chứ, họ vẫn yêu thương tôi hơn.”

Với vận khí của một nữ chính, ba kiếp trước, Từ Mộ Trân đều thành công.

Ngày trước, Từ Mộ Trân được che chở rất kỹ. Dù hiện tại cô ta gặp phải một số biến cố và khó khăn nhỏ, nhưng vẫn còn quá ngây thơ.

Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có, hoặc là trưởng thành sớm vì áp lực khủng khiếp từ nhỏ, hoặc là ngây thơ vì sự cưng chiều không ngừng từ gia đình.

Nghe xong những lời của tôi, Từ Mộ Hàn không giữ nổi bình tĩnh. Anh ta lớn tiếng quát tôi: “Từ Niệm An! Mẹ còn chưa nói, sao cô dám lên tiếng?”

Tôi còn chưa kịp đáp lại thì mẹ đã thay tôi quát mắng anh ta: “Con nói chuyện với em gái kiểu gì vậy?”

Lúc này mẹ Từ cuối cùng cũng chịu liếc nhìn Từ Mộ Trân: “Hai đứa thật khiến mẹ thất vọng.”

10

Nhà họ Tống lập tức hủy hôn ngay trong ngày hôm đó.

Tại hậu trường buổi lễ, mẹ Tống Thanh Giác tức giận mắng nhiếc Từ Mộ Trân.

“Tôi đã tưởng cô một lòng một dạ với con trai tôi, không ngờ cô lại là người như thế. Không chỉ lén lút qua lại với anh trai mình, còn tỏ ra trong sạch, muốn cưới con trai tôi sao.”

“Thật là trơ trẽn và vô liêm sỉ!”

Từ Mộ Trân ngồi sụp trên ghế sofa, ôm đầu khóc nức nở.

“Không phải như thế, không phải như thế!”

Nhà họ Tống chẳng thèm nghe lời giải thích của cô ta, giận dữ bỏ đi. Tống Thanh Giác đã rời khỏi buổi lễ ngay khi video bị lộ.

Từ Mộ Trân được Từ Mộ Hàn ôm vào lòng an ủi, đúng lúc đó mẹ Từ tỉnh lại và thấy cảnh tượng này.

Bà tức đến không thở nổi, liền mắng lớn: “Các người! Các người mau cút, cút ra ngoài cho tôi!”

Sợ sức khỏe của ba không chịu nổi, ngay khi ông ngất xỉu, tôi đã cho người đưa ông về bệnh viện. Còn mẹ, bà vừa khóc vừa trách mắng Từ Mộ Trân.

“Ta tự hỏi nhà chúng ta đã đối xử với con như thế nào, con phải là người hiểu rõ nhất, vậy mà con lại làm thế này với chúng ta! Sau này chúng ta phải nhìn mặt người khác thế nào đây?”

Tôi xoa lưng bà, giúp bà ổn định lại nhịp thở.

Nhìn mẹ như vậy, tôi cau mày nói với Từ Mộ Hàn.

“Anh nhanh đưa cô ấy đi trước đi. Lỡ mẹ tức đến mức phải vào viện thì làm sao?”

Từ Mộ Hàn im lặng một lúc, rồi dẫn Từ Mộ Trân đang khóc lóc ra khỏi tầm mắt của mẹ Từ. Mẹ Từ ngã vào lòng tôi, nức nở nói.

“An An, tại sao chứ! Sao chúng có thể làm ra chuyện xấu hổ đến thế này? Chúng có nghĩ đến ta và ba con không?”

Tôi không thể trả lời bà.

Trong cuốn tiểu thuyết, tác giả miêu tả tình cảm của Từ Mộ Hàn và Từ Mộ Trân là kiểu tình yêu đến từ sự vô thức, yêu đậm sâu không gì ngăn cản được.

Nhưng tôi mãi không hiểu, làm sao mà mối tình anh em mười sáu năm lại có thể đột nhiên trở thành tình yêu được.

Tống Thanh Giác quả nhiên đã ra nước ngoài tìm Hạ Cẩn. Nhưng điều Hạ Cẩn nhận được không phải là cái ôm của Tống Thanh Giác mà là những câu chất vấn đầy tức giận.

Trong sự tức giận và hoang mang, cô ấy gọi điện chất vấn tôi: “Từ Niệm An, cậu lừa tôi. Tôi đã làm theo lời cậu, ngoan ngoãn ở nước ngoài, vậy mà cậu vẫn để Tống Thanh Giác biết chuyện! Tại sao cậu lại lừa tôi!”

Tôi lạnh lùng trả lời cô ấy.

“Hạ Cẩn, tôi chưa từng là người tốt.”

Cổ phiếu của công ty nhà họ Từ có chút sụt giảm, nhưng chưa quá nghiêm trọng. Tuy nhiên, khoảng thời gian này Từ Mộ Trân luôn làm loạn, đòi t//ự t//ử.

Từ Mộ Hàn bận rộn đến không thở nổi, vốn dĩ tôi đã được ba đào tạo thành cánh tay phải của anh ta nên thời gian này cũng giúp anh ta giải quyết các công việc của công ty.

Hôm đó, trong lúc Từ Mộ Hàn đang họp, thì nhận được cuộc gọi t//ự t//ử của Từ Mộ Trân. Ngồi bên cạnh, tôi nghe rõ những lời khóc lóc của Từ Mộ Trân.

Ngay lập tức, anh đứng dậy và để lại một câu vội vã: “Cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây.”

Nói xong, anh ta chạy vội ra ngoài, để lại cả căn phòng đầy những người ngơ ngác. Tôi khẽ thở dài trong lòng rồi đứng dậy gật đầu chào mọi người.

“Thưa các vị, thật xin lỗi. Cuộc họp sẽ tiếp tục, phần tiếp theo tôi sẽ thay mặt Tổng giám đốc Từ trình bày.”

Sau cuộc họp, tôi cùng thư ký Lưu đến bệnh viện.

Ba thất vọng về Từ Mộ Hàn, nhưng điều đó không đủ để khiến ông từ bỏ quyết định chuyển nhượng cổ phần cho anh ta.

Ra hiệu cho thư ký Lưu lấy bản thỏa thuận, tôi cầm tay ba và in dấu vân tay của ông lên đó.

Dù ba có vùng vẫy ra sao cũng vô ích, cuối cùng ông chỉ có thể mở to mắt nhìn bản chuyển nhượng cổ phần được in dấu vân tay của mình. Nước mắt ông trào ra, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Thư ký Lưu cất bản thỏa thuận đi, tôi bảo anh ấy và y tá rời khỏi phòng, vì có vài điều tôi muốn nói riêng với ông.

Trên giường bệnh, ông ta nhìn tôi đầy căm hận. Có lẽ lúc này ông mới nhận ra rằng, người con gái này mới thực sự là mối nguy hiểm.

Tôi ngồi xuống bên giường, mặt không chút cảm xúc, lòng bình thản. Bình tĩnh kể cho ông nghe về tất cả những gì người con gái trước đây đã trải qua.

“Tổng giám đốc Từ, tôi sẽ tiết lộ cho ông một bí mật. Con gái ông, cô ấy đã chet từ lâu rồi.”

“Ông đã từng nghe đến ‘trọng sinh’ chưa? Thực ra, cô ấy đã từng sống lại ba lần, và hai lần đầu đều chet vì ung thư gan, lần cuối cùng không chịu nổi nữa, nên đã t//ự s//át.”

Ông ta mở to mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc. Tôi hiểu, đối với ông, điều này chẳng khác gì chuyện hoang đường. Nhưng tôi không muốn giải thích thêm, chỉ bình thản thuật lại.

“Hai lần đầu tiên khi cô ấy mắc bệnh ung thư gan, Từ Mộ Hàn không muốn các người lo lắng nên đã không nói gì. Cho đến khi cơn đau hành hạ cô ấy, chẳng có ai ở bên để giúp đỡ. Cô ấy đã phải một mình chống chọi từ đêm đến sáng, cuối cùng ngất đi vì quá kiệt sức.”

Tôi dừng lại một chút, suy nghĩ rồi nói tiếp.

“Lúc đó Từ Mộ Hàn chưa qua lại với Từ Mộ Trân, Từ Mộ Trân thuận lợi lấy được Tống Thanh Giác và hình như còn mang thai. Cả gia đình các người chỉ chăm lo cho đứa cháu ngoại chưa chào đời, chẳng ai để ý đến cô ấy, nghĩ rằng cô ấy đi đâu đó vui chơi. Còn Từ Mộ Hàn thì hiếm khi đến thăm, cô ấy muốn trốn khỏi bệnh viện, nhưng lại chẳng đủ sức để rời khỏi giường.”

“Khi cuộc sống sắp kết thúc, cô ấy nôn ra từng ngụm m//áu, đau đến mức liên tục ngất đi. Ông có biết cảm giác nôn ra m//áu đông, lẫn cả m//áu tươi từ trong miệng là như thế nào không?”

Tôi nhìn ông ta, người đang ngẩn ngơ rơi lệ.

“Cũng giống như cảm giác của ông lúc này, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh tuột khỏi cơ thể, mà không thể làm gì.”

“Đến lần thứ ba, cô ấy không muốn chịu đựng nỗi đau ấy nữa. Trước khi các người tìm thấy cô ấy, cô ấy đã nhảy sông t//ự s//át.”

“Cô ấy không cần các người nữa.”

Ông ta dường như không muốn tin điều đó, nhưng khi tôi kể lại một cách điềm tĩnh những gì mà đứa con gái ấy đã phải chịu đựng từ nhỏ khi bị cha mẹ nuôi mắng nhiếc và đánh đập, ánh mắt của ông ta dần chuyển từ phẫn nộ sang chet lặng.

Con gái ông ta đã chet rồi, dù tôi có nói ra sự thật thì cũng có ích gì. Ông ta không còn cơ hội nào để bù đắp.

Nhìn ông ta lặng lẽ khóc trên giường bệnh, lòng tôi không mảy may thương xót. Kể xong, tôi quay người rời khỏi phòng mà không ngoái lại.

Mỗi khoảnh khắc sống sót của ông ta từ nay về sau đều sẽ ngập tràn hối hận và đau khổ, rồi cuối cùng chet trong nỗi dằn vặt.

Nếu ông ta không cảm thấy hối hận, thì sự bất lực khi nằm liệt giường, trơ mắt nhìn gia tộc nhà họ Từ suy tàn cũng đủ để hành hạ ông ta đến hết đời.

Khi tôi trở về nhà họ Từ, tôi kinh ngạc phát hiện ra Từ Mộ Trân và Từ Mộ Hàn đang quỳ trước mặt mẹ, cầu xin sự tha thứ từ bà.

Bà chống tay lên trán, trông vô cùng phiền não.

“Mẹ, con sai rồi, con sai rồi. Con sẽ thay đổi, con sẽ trả giá cho lỗi lầm. Mẹ đừng bỏ con, được không? Con chỉ còn có mẹ thôi.”

Từ Mộ Trân khóc lóc thảm thiết, nức nở cầu xin mẹ Từ. Trên tay cô ta còn băng bó, chiếc váy trắng nhuốm m//áu, trông thật đáng thương.

Từ Mộ Hàn thì lạnh lùng quỳ dưới đất, không nói một lời.

Mẹ Từ ngồi trên ghế sofa quay mặt đi, không muốn nhìn hai người trước mặt. Nếu tiếp tục thế này, e rằng bà sẽ bị hai người này làm cho tức chet mất.

Tôi bước lại gần ghế sofa.

“Con người quý ở chỗ biết tự lượng sức mình. Từ Mộ Trân, cô nghĩ cô có tư cách gì mà ở lại nhà họ Từ sau khi làm ra những chuyện bôi nhọ danh tiếng gia đình như vậy?”

“Cô chỉ là con nuôi của nhà họ Từ. Ba mẹ giữ cô lại, một là không muốn để cô trở về cái gia đình khó khăn đó mà chịu khổ, hai là vì họ dù sao cũng đã yêu thương cô hơn mười năm, không đành lòng gửi cô trở về gia đình cũ ngay lập tức. Nhưng cô và anh trai đã phạm phải sai lầm lớn như thế, cô nghĩ mình còn có thể ở lại với tư cách con gái nhà họ Từ sao? Có nhà nào mà em gái lại cùng anh trai xảy ra chuyện như vậy được chứ?”

Từ Mộ Trân đờ đẫn, nước mắt vô thức rơi xuống sàn. Nửa đời trước của cô ta là công chúa nhỏ được ba mẹ và anh trai cưng chiều.

Chỉ trong một đêm, cô ta được thông báo rằng mình không phải con ruột, và mọi thứ đã thay đổi.

Dù ba mẹ vẫn đối xử với cô ta như cũ, nhưng cảm giác an toàn trong lòng cô ta dần biến mất. Lúc này, tình cảm của anh trai đối với cô ta cũng dần biến chất. Vì vậy, cô ta bắt đầu vô thức giành lấy sự quan tâm và tình yêu của họ, rồi khoe khoang với tôi.

Cô ta thường nói: “Nhìn đi, dù chị là con ruột thì sao chứ, họ vẫn yêu thương tôi hơn.”

Với vận khí của một nữ chính, ba kiếp trước, Từ Mộ Trân đều thành công.

Ngày trước, Từ Mộ Trân được che chở rất kỹ. Dù hiện tại cô ta gặp phải một số biến cố và khó khăn nhỏ, nhưng vẫn còn quá ngây thơ.

Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có, hoặc là trưởng thành sớm vì áp lực khủng khiếp từ nhỏ, hoặc là ngây thơ vì sự cưng chiều không ngừng từ gia đình.

Nghe xong những lời của tôi, Từ Mộ Hàn không giữ nổi bình tĩnh. Anh ta lớn tiếng quát tôi: “Từ Niệm An! Mẹ còn chưa nói, sao cô dám lên tiếng?”

Tôi còn chưa kịp đáp lại thì mẹ đã thay tôi quát mắng anh ta: “Con nói chuyện với em gái kiểu gì vậy?”

Lúc này mẹ Từ cuối cùng cũng chịu liếc nhìn Từ Mộ Trân: “Hai đứa thật khiến mẹ thất vọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.