1
“Mau l.i.ế.m sạch giày của tao.”
Trong cơn mơ màng, một giọng nữ kiêu căng vang lên trên đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Tống Ương Ương ăn mặc như một công chúa nhỏ, nhìn tôi với vẻ khinh bỉ.
Còn tôi đang bị hai bạn học đè ép quỳ gối trước mặt cô ta.
2
Tôi nhanh chóng nhận ra mình đã sống lại rồi.
Sau khi chết, tôi mới biết mình là một nữ phụ làm bia đỡ đạn trong một quyển truyện đoàn sủng.
Nữ chính tất nhiên là Tống Ương Ương, từ nhỏ cô ta đã có cuộc sống sung túc, cũng có được rất nhiều tình yêu thương.
Mà tất cả những điều đó, vốn dĩ là thuộc về tôi.
Tôi mới là con gái ruột thật sự của nhà họ Tống, nhưng đã thất lạc từ khi còn rất nhỏ. Người nhà họ Tống không tìm được tôi, nên đã nhận nuôi Tống Ương Ương, cưng chiều cô ta như hòn ngọc quý trên tay, dành hết tình yêu thương vốn dành cho tôi cho cô ta. Còn tôi, thiên kim thật sự của nhà họ Tống, lại bị Tống Ương Ương bắt nạt ở trường suốt ba năm trời.
Sau đó, cô ta vô tình nhìn thấy vết bớt hình bướm trên vai tôi, phát hiện ra tôi là đứa con thất lạc của nhà họ Tống, lại thuê người g.i.ế.c tôi, để sự tồn tại của tôi không ảnh hưởng đến địa vị của cô ta trong nhà họ Tống.
Mãi đến khi c.h.ế.t tôi mới biết lý do Tống Ương Ương bắt nạt buồn cười đến thế nào.
Chỉ vì vị hôn phu của Tống Ương Ương muốn khiến cô ta ghen, nên cố tình nói rằng tôi rất xinh đẹp.
Cô ta lại cho rằng tôi là con hồ ly tinh, quyến rũ vị hôn phu của cô ta, nên bắt nạt tôi đủ kiểu. Còn vị hôn phu của Tống Ương Ương thì sao? Thấy Tống Ương Ương bắt nạt tôi, anh ta còn rất vui vẻ, cho rằng đó là biểu hiện cô ta quan tâm đến anh ta.
Một lũ ngu ngốc!
Có lẽ ông trời cũng cảm nhận được nỗi oán hận của tôi, nên đã cho tôi cơ hội được sống lại.
3
Kiếp trước, Tống Ương Ương cũng ép tôi l.i.ế.m sạch giày của cô ta trong phòng dụng cụ thể thao này, tôi phản kháng kịch liệt rồi nhận lại một trận đòn, phải nằm trên giường ba tháng mới hồi phục.
Lần này, tôi cúi đầu ngoan ngoãn, tiến gần về phía đôi giày của Tống Ương Ương.
Tống Ương Ương đắc ý: “Vậy mới phải chứ, đồ rẻ tiền như mày chỉ đáng. . .”
Cô ta chưa nói hết câu đã hét lên kinh hoàng:
“Thẩm Hạ, mày đang làm gì vậy!”
Chỉ thấy trên mu bàn chân trắng nõn của cô ta xuất hiện vài mẩu thức ăn thừa.
Tôi nôn đấy!
Vẻ mặt tôi rất vô tội: “Xin lỗi, chân cô hôi quá, ọe. . .”
Tôi làm bộ như sắp nôn tiếp.
Tống Ương Ương nhảy lùi xa ba bước.
Tôi quay sang nhìn hai bạn học đang giữ vai tôi, bọn họ sợ tôi nôn lên người nên vội vàng buông tay ra.
Tống Ương Ương tức điên lên: “Thẩm Hạ, mày cố ý. Mày có biết cha mẹ tao đang ở trường nói chuyện với hiệu trưởng về việc tài trợ xây dựng tòa nhà giảng dạy không? Họ luôn cưng chiều tao, nếu biết tao bị mày bắt nạt, chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu. Hôm nay mày quỳ xuống, dập đầu năm trăm cái, tao sẽ tha thứ cho mày.”
Tôi, người đang mong có cơ hội được nhận người thân, lập tức nói: “Cô đang sủa cái gì thế, có giỏi thì gọi phụ huynh đi!”
Giọng điệu kia càng ngạo mạn càng tốt, chỉ sợ không thể chọc tức cô ta!
Tống Ương Ương không tin nổi, rồi lập tức cười lạnh: “Thẩm Hạ, đây là mày tự tìm đấy.”
Hai tên tay sai vô cùng nhạy bén của cô ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, hai người trung niên ăn mặc chỉnh tề vội vã bước vào, phía sau còn có hiệu trưởng đi theo.
Tống Ương Ương đắc ý liếc nhìn tôi, vẻ mặt như thể tôi sắp hoàn toàn xong đời rồi.
Tôi sờ cái bớt hình bướm màu đỏ trên vai, ai xong đời còn chưa biết chừng!
4
Ngay khi họ vừa đến, Tống Ương Ương lập tức lao vào vòng tay của mẹ Tống, khóc nức nở. Cô ta không còn vẻ vênh váo tự đắc như lúc trước, giờ trông thật điềm đạm đáng yêu.