THIÊN KIM TRÀ XANH

CHƯƠNG 1


1

 

“Chát!”

 

Tiếng bạt tai vang lên nặng nề trong phòng khách.

 

Giang Dao, người vừa tự tát mình, nước mắt lưng tròng nhìn tôi, “Chị, em không cố ý làm ướt áo chị, sao chị lại đánh em?”

 

Cùng lúc đó.

 

Tôi thấy bố mẹ, nói chính xác hơn là bố mẹ nuôi của tôi, từ bên ngoài trở về.

 

Tôi từ nhỏ đã biết mình là con nuôi. Năm xưa, vì Giang Dao bị bắt cóc, bố mẹ Giang không thể chấp nhận cú sốc mất con gái, nên mới đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi tôi – một bé gái trạc tuổi Giang Dao.

 

Gia đình Giang rất tốt với tôi, tôi cũng luôn biết ơn họ, vì vậy khi Giang Dao khó khăn lắm mới được tìm lại, tôi thật lòng muốn đối xử tốt với cô ấy.

 

Nhưng cô ấy lại ngay trong lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhân lúc bố mẹ không chú ý, đã thì thầm đe dọa bên tai tôi, “Giang Kỳ, chị đã cướp đi 18 năm cuộc đời của tôi, tôi nhất định sẽ đuổi chị ra khỏi nhà này, giành lại mọi thứ thuộc về tôi!”

 

Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt ngây thơ đáng thương của cô ấy, vừa rồi cô ấy còn nói trước mặt bố mẹ rằng sẽ coi tôi như chị ruột, tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm hay không.

 

Phải rồi.

 

Lúc đó tôi vừa hay có đeo tai nghe bluetooth, nhưng đã được mái tóc dài che khuất.

 

Tôi đang nói chuyện điện thoại với anh trai đang đi công tác xa chưa kịp về.

 

Tôi đoán anh tôi cũng bị Giang Dao dọa sợ, nửa ngày không nói nên lời.

 

Nhưng chúng tôi rất ăn ý, không ai nhắc gì đến chuyện đó, trong lòng đều nghĩ rằng, cô ấy mới về nhà này, thiếu cảm giác an toàn là khó tránh khỏi.

 

Kết quả không ngờ là ngày hôm sau, Giang Dao đã thật sự đến gây rắc rối cho tôi.

 

Lúc đó tôi đang ngồi trên sofa xem TV, Giang Dao cũng ở đó, nhưng rõ ràng là mất hồn mất vía, tôi hỏi cô ấy thích xem chương trình gì cô ấy cũng không nói, hỏi cô ấy có muốn ăn trái cây không cô ấy cũng không trả lời, chỉ hỏi mấy lần bố mẹ mấy giờ tan làm.

 

Tôi nói, “Khoảng sáu giờ.”

 

Nghĩ bụng cô ấy mới về nhà, nhớ bố mẹ cũng là bình thường.

 

Nhưng không ngờ vừa đến sáu giờ, cô ấy đột nhiên hắt một cốc nước trà lên người tôi.

 

Tôi giật mình bật dậy khỏi ghế sofa, còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy một tiếng bạt tai “chát”.

 

Cô ấy tự tát vào mặt mình.

 

Tôi còn đang định nói, chỉ là làm ướt áo thôi, không đến mức phải xin lỗi như thế.

 

Liền nghe thấy cô ấy nói câu đó, một câu hoàn toàn đảo ngược đúng sai.

 

“Sao thế này?” Bố mẹ nuôi của tôi vội vàng đến, lo lắng hỏi.

 

“Không phải lỗi của chị đâu.” Giang Dao nhìn bố mẹ Giang, rồi lại nhìn tôi một cái, ấm ức nói, “Là do con không tốt, là con làm ướt áo của chị, nên chị mới đánh con. Áo chị đẹp như vậy, chắc là đắt tiền lắm.”

 

———

 

Bố mẹ Giang nhíu mày chặt.

 

Tôi là đứa con họ nuôi lớn, tôi là người thế nào, có lẽ họ còn rõ hơn tôi, không thể tin tôi sẽ làm vậy.

 

Nhưng cũng không trực tiếp vạch trần Giang Dao.

 

Cô ấy mới trở về, không muốn làm cô ấy quá khó xử.

 

“Không giống con, từ nhỏ đã toàn mặc đồ của người khác, chưa bao giờ mặc quần áo mới, càng không có bộ đồ nào đẹp như của chị…” Giang Dao thấy bố mẹ không nói giúp cô ấy, lại đáng thương nói tiếp.

 

Mẹ Giang kín đáo liếc nhìn vào chiếc camera không quá lộ trong nhà, nói: “Ngày mai mẹ dẫn con đi mua thêm quần áo mới. Kỳ Kỳ, áo con ướt rồi, về phòng thay đi, kẻo cảm lạnh.”

 

Tôi thấy Giang Dao nở nụ cười đắc ý.

 

Tôi không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, rồi trở về phòng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.