11
Kỳ An năm thứ năm, cha ta vẫn chỉ là một thị lang bộ binh.
Chức quan chính tứ phẩm, tuy rằng cũng được, nhưng võ quan ở Đại Ấp từ trước đến nay địa vị không cao, nên ta, con gái trưởng của thị lang bộ binh, đương nhiên không xứng với thái tử Đông Cung.
Nhưng vào năm Kỳ An thứ năm, khi ta tám tuổi, tiên hoàng băng hà, truyền ngôi cho thái tử Túc Dương, đêm chuyển giao quyền lực, thúc thúc của tiên hoàng là Kính Dương Hầu lại dẫn binh bao vây Càn Thanh Cung trong đêm khuya. Lúc đó, cha ta kịp thời đến, b.ắ.n ch//ết Kính Dương Hầu trên lưng ngựa.
Thái tử Túc Dương lên ngôi làm hoàng đế, cha ta được thăng lên chức chính nhị phẩm Thượng thư bộ binh, phong nhất đẳng công, mẹ ta cũng được phong nhất phẩm cáo mệnh, nhà họ Tiêu chúng ta nhờ thế mà phất lên, tự nhiên gia cảnh giàu có gấp bội.
Khi cha ta dẫn mẹ và ta vào cung tạ ơn, hoàng đế vừa đăng cơ nhìn thấy ta liền cười, chỉ vào Lý Dực mười hai tuổi bên cạnh, cười nói với cha ta: “Thừa Đức, con gái nhỏ nhà ngươi thật là búp bê ngọc, tuổi tác cũng tương đương, hay là gả cho Khô Duyệt nhà ta làm thái tử phi được không?”
Lý Dực tự Khô Duyệt.
Cha ta kinh ngạc, kéo ta quỳ xuống tạ ơn, ta quay đầu nhìn Lý Dực, lúc đó Lý Dực đã trưởng thành anh tuấn, lông mày như kiếm, mắt như sao, mặt như ngọc, mặc bộ cẩm y màu trắng ngà, trên người lại có khí chất chững chạc của thiếu niên già dặn, chỉ yên lặng nhìn ta, môi nở nụ cười.
Ta thu hồi ánh mắt, theo cha ta quỳ tạ ơn, cứ như vậy, năm tám tuổi, ta trở thành thái tử phi tương lai do hoàng thượng chỉ định, vợ tương lai của Lý Dực.
Từ đó về sau, mọi cử chỉ hành động của ta đều được dạy dỗ nghiêm khắc theo khuôn mẫu của thái tử phi tương lai.
Người dạy lễ nghi cho ta là bà mụ đã có tuổi bên cạnh hoàng hậu, mọi cử chỉ đều phải đoan trang, thục nữ, ví dụ như tư thế đứng, phải “giữ yên ổn, nhìn thẳng, vai ngang, lưng thẳng, chân hở hai tấc, mặt ngay, dây cột gọn.” Không chỉ tư thế ngay ngắn, thân không lắc lư, còn phải cười không mở miệng, đi không động váy.
Một ngày như vậy trôi qua, buổi tối trở về tiểu viện, trên người ta hầu như đầy những vết bầm tím, bắp chân và lưng đều đau nhức không thôi, nhưng dù thế nào cũng không được tỏ ra mất lễ. Như lời bà mụ nói:
“Tiêu tiểu thư, sau này cô nương sẽ đứng bên cạnh thái tử, sau nữa là mẫu nghi thiên hạ, mọi cử chỉ hành động của cô đều sẽ được vô số nữ nhân và tiểu thư thế gia tranh nhau noi theo, nên cô nương có thể mệt, có thể khổ, nhưng không thể để lộ ra chút nào.”
Khi bà mụ nói với ta những lời này, ta liền nhớ tới cảnh mỗi mùng một và ngày rằm hàng tháng, ta đi dâng hương cùng mẹ.
Những bức tượng Phật mạ vàng cũng như vậy, cao cao tại thượng, môi mỉm cười, từ bi hỉ xả đón nhận sự cung phụng của thế gian, mỗi gương mặt Phật đều mãi mãi mang theo nụ cười.
Bà ấy muốn ta trở thành một bức tượng như vậy.
Ta học lễ nghi rất giỏi, cầm kỳ thi họa cũng không tệ, sách đọc từ Tứ thư Ngũ kinh đến thiên văn địa lý, thực ra nên thuộc làu là “Nữ giới”, chỉ là những quyển sách khác xem như sở thích và niềm vui duy nhất của ta, nên bà mụ cũng mắt nhắm mắt mở, dù sao cũng không phải sách vở tục tĩu chốn phố phường.
Lần đầu tiên ta nổi danh khắp kinh thành là năm mười lăm tuổi, khi ta làm lễ cập kê. Lễ cập kê của ta được tổ chức rất lớn, là hoàng hậu đích thân chải tóc thêm trâm cho ta, và lần đầu tiên ta xuất hiện trước công chúng cũng là trong lễ hội Hoa Triêu do hoàng hậu tổ chức.
Những người được mời đến đều là các phu nhân của các thế gia, là thái tử phi được chỉ định từ nhỏ, tự nhiên có vô số người tò mò về ta, đây lại là lần đầu tiên ta xuất hiện trước công chúng, nên vô số ánh mắt vừa đánh giá vừa dò xét đổ dồn lên người ta, chắc hẳn muốn khắt khe tìm ra một chút khuyết điểm nào đó của ta.
Ta yên lặng ngồi bên cạnh hoàng hậu, vẻ mặt điềm tĩnh, mặc cho những ánh nhìn đó đổ dồn lên người, không chút lay động.
Sau đó ta pha trà, rót trà cho hoàng hậu, tay áo rộng có hoa văn chìm từ trên bàn trà rủ xuống, tay cầm ấm trà treo lơ lửng trong không trung, rửa trà, pha trà, lọc trà, một loạt động tác liền mạch, tư thái ưu nhã. Hoàng hậu hài lòng nhìn ta, nắm tay ta cảm thán trước mọi người: “Trinh tĩnh thanh khiết, yểu điệu thướt tha, lại còn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, Tiêu gia Vãn Ninh, quả thực là phong thái xuất chúng, xứng đôi với Khô Duyệt nhà ta thật là dư dả.”
Trong tiệc nhất thời khen ngợi không ngớt, ta cúi đầu, vẻ mặt vẫn điềm nhiên không đổi.
Từ nhỏ, ta đã được nuôi dạy để trở thành một thái tử phi, “Nữ đức”, “Tam cương ngũ thường” thuộc làu trong lòng, nên sao ta có thể vì Lý Dực có nhiều tần phi mà vì yêu sinh hận muốn gi//ết hắn được chứ?
Ta với Lý Dực, ban đầu thực sự ngoài trách nhiệm cũng nảy sinh tình cảm.