Thiên Thu Tuế Dẫn

Chương 7.2


Ta nhìn vào nét mặt hắn, thấy hắn có chút lay động. Điều này chắc chắn hắn đã nghĩ đến, chỉ là bây giờ hắn nắm quyền lớn, không cần phải nể mặt các triều thần hay phi tần khác, cũng không cần như trước đây, thật lòng yêu một người còn phải nhìn sắc mặt Thần quý phi, che giấu không để lộ. Hiện tại hắn muốn cho Lương Đáp ứng thể diện, muốn nâng đỡ nàng, nếu hắn kiên quyết, thật sự không ai ngăn được, chỉ là Lương Đáp ứng trong hậu cung sẽ bị dị nghị.

 

Hắn không nỡ.

 

Ta tiếp tục khuyên hắn: “Hoàng thượng thật sự muốn cho Lương Đáp ứng thể diện, thăng liền hai cấp lên tần đã là ân điển lớn. Nếu còn không cam lòng, có thể giáng bớt vị trí của Trân tần, như vậy không chỉ tiền triều hậu cung không có gì để nói, mà thể diện Hoàng thượng muốn cho Lương Đáp ứng cũng có rồi.”

 

Cuối cùng, Lý Dực cười, vỗ tay ta, khen: “Hoàng hậu vẫn là người khéo léo tinh tế, cứ làm theo lời nàng.”

 

Ta mỉm cười với hắn.

 

Sau đó, ta triệu kiến Lễ Bộ, bảo họ soạn thảo chiếu thư phong Lương Đáp ứng, dặn dò xong ta để Xuân Lan xoa bóp thái dương, nàng nhẹ nhàng nói: “Lương Đáp ứng được sủng ái như vậy, quả là cảnh tượng lâu lắm rồi không thấy trong cung.”

 

Ta không nói gì, nàng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: “Nương nương dưỡng bệnh, chưa gặp mặt vị Lương tần này. Chỉ là nô tỳ đã gặp vài lần, người khác có lẽ không nhận ra, nhưng nô tỳ từng tiếp xúc với Thần quý phi nhiều, trong thoáng chốc… thoáng chốc, luôn cảm thấy nàng ấy rất giống…”. Ta mở mắt, nàng dừng lại một chút, giọng hầu như không nghe thấy, nói: “Rất giống Thần phi.”

 

“Cũng thật kỳ lạ, dung mạo nàng ấy nhìn kỹ không giống chút nào, nhưng… nhưng cử chỉ và thần thái, kết hợp với đôi mắt, thoáng qua… thật như Thần phi tái thế. Hoàng thượng trước đây rất ghét Thần phi, nay lại sủng ái Lương tần như vậy, nô tỳ thấy chỉ sợ hoàng thượng cũng không nhận ra mình thực sự đang sủng ái ai qua Lương tần.”

 

Ta cười.

 

Lý Dực là vua, nửa đời hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng trong lòng hắn, chỉ có ba người có vị trí nhất định.

 

Người đầu tiên là ta, vì ta là vợ cả của hắn, là mẫu nghi thiên hạ, hiền đức ôn hòa, hắn tôn trọng ta, nên ta có vị trí trong lòng hắn.

 

Người thứ hai là Lý Lệnh Thư, nàng vào Đông Cung khi tám tuổi, ở bên cạnh Lý Dực khi hắn mười tuổi, mẹ của Lý Dực là Hiếu Ý Hoàng hậu mất sớm, nước không thể một ngày không có hậu. Một năm sau khi Hiếu Ý Hoàng hậu qua đời, tiên hoàng lập quý phi trước kia làm hoàng hậu mới. Hoàng hậu mới có con trai ruột là Tam hoàng tử, nên Thái tử Lý Dực trở nên rất chướng mắt. Lý Lệnh Thư vì bảo vệ Lý Dực mà mấy lần suýt mất mạng. Một thiếu nữ đúng tuổi thanh xuân, một thiếu niên mới lớn, ngày ngày bên nhau, cùng sống ch//ết có nhau, nên vị trí của Lý Lệnh Thư trong lòng hắn, không ai có thể vượt qua. Đến khi nàng ch//ết, trở thành vầng trăng sáng mãi mãi.

 

Người cuối cùng là Thần quý phi Giang Uyển Nhất. Năm đó, Giang Uyển Nhất bị xử trảm cả nhà, sau đó Lý Dực không muốn nhắc đến bất kỳ điều gì liên quan đến Giang Uyển Nhất, ngay cả Bình Dương công chúa do nàng sinh ra cũng không muốn gặp. Mọi người đều nói hoàng thượng quả nhiên ghét Thần phi, chỉ có ta là cười cho qua chuyện.

 

Lý Dực cố gắng thuyết phục bản thân rằng người hắn yêu nhất mãi mãi là Lý Lệnh Thư, nhưng ta hiểu hắn như vậy, ta nghĩ có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết rằng hắn yêu Giang Uyển Nhất nhiều thế nào, nên mới căm hận và ghét bỏ như thế.

 

Người nữ nhân rực rỡ, sáng chói và kiêu ngạo như một ngọn lửa đó, lại là cháu gái của một vị đại thần trong nội các. Khi Đông Cung gặp nguy hiểm nhất, nàng yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, tình nguyện làm trắc phi, quỳ gối trước cửa nhà ông nội mình suốt nửa tháng. Nàng yêu hắn đến tận xương tủy, tính toán tất cả những người bên cạnh hắn, thậm chí còn đầu độc Lý Lệnh Thư mà hắn yêu thích.

 

Lý Dực vì quyền lực của gia tộc nội các, nhẫn nhục chịu đựng, sau khi lên ngôi quyền lực ổn định, cuối cùng không nhịn được mà ra tay với gia tộc Giang, với tư cách là hoàng đế, xử lý ân oán sau khi sự việc đã qua, khiến gia tộc Giang bị tru diệt cả nhà, không còn một ai sống sót. Nhưng ai biết được, đêm Giang Uyển Nhất tự vẫn trong lãnh cung, Lý Dực nghe tin nàng qua đời, đã thổ huyết trong tẩm cung, từ đó không thể nghe ai nhắc đến hai chữ Thần phi trước mặt mình.

 

Tại sao đêm sủng ái Lương Đáp ứng, hắn lại thắp đôi nến long phượng, vì năm đó Giang Uyển Nhất được phong trắc phi vào Đông Cung, Lý Dực đã nói với nàng rằng, hắn nợ nàng một lễ cưới.

 

Đôi nến đó, Giang Uyển Nhất đến ch//ết cũng chưa từng thắp, nay lại được ban cho Lương Đáp ứng.

 

Lý Dực nhìn Lương Đáp ứng, ta nghĩ bản thân hắn cũng chưa từng suy nghĩ kỹ càng, tại sao lại không lý do gì mà sủng ái nàng đến vậy.

 

Nhưng cũng tốt thôi, hắn không nhận ra, hoặc tự dối mình cũng không sao, dù sao hai người có dung mạo không giống nhau, chỉ cần hắn không liên tưởng đến Giang Uyển Nhất, ai sẽ nhắc nhở hắn đây? Hắn chỉ cần sủng ái Lương Đáp ứng là đủ.

 

Như vậy cũng không uổng, bao nhiêu tâm tư ta đã bỏ ra để đưa Lương Đáp ứng đến bên hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.