THIÊU ĐỐT ÁNH XUÂN

Chương 1


Kẻ bắt nạt tôi ở trường vừa ra tù đã bị người của vị hôn phu tôi bắt đi.

 

Tấn Trạch đã giam cô ta trong biệt thự ở ngoại ô và dùng những cách mà cô ta từng hành hạ tôi để trả đũa.

 

Đầu điếu thuốc đang cháy bị dí vào người khiến cô ta đau đớn đến mức toàn thân run rẩy.

 

Nhưng sau đó, tôi lại thấy họ hôn nhau giữa những bông hoa.

 

Tấn Trạch ôm cô ta và lạnh lùng nhìn tôi:

 

“Đừng nghĩ có thể lừa dối tôi nữa. Chuyện năm xưa thực sự ra sao, em tưởng tôi không biết à?”

 

1

 

Khi đi tái khám ở bệnh viện, tôi tình cờ gặp Tấn Trạch.

 

Ngày cưới của chúng tôi đang đến gần, nhưng dường như anh ấy bỗng trở nên rất bận rộn.

 

Chúng tôi đã nhiều ngày không gặp nhau rồi.

 

Bây giờ, trên khuôn mặt anh ấy hiện rõ vẻ lo lắng không thể che giấu.

 

Trong lòng anh ấy là một bóng hình mảnh mai mặc váy trắng đang cuộn tròn.

 

Cổ tay yếu ớt buông thõng, m.á.u tươi từ vết thương rỉ ra, tụ thành dòng nhỏ, đang nhỏ từng giọt xuống.

 

Ngay giây phút mở cửa phòng khám, tôi đã chạm mặt họ.

 

“Sao lại dừng lại đột ngột vậy? Giám đốc Tấn hối hận rồi sao, muốn nhìn tôi chảy m.á.u đến chết?”

 

Người phụ nữ được Tấn Trạch ôm trong lòng không hài lòng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc đến mức khiến tôi không thể nào quên.

 

Ngũ quan nổi bật, khuôn mặt tái nhợt thể hiện sự yếu đuối dễ vỡ.

 

Nhưng chỉ một giây sau khi nghe giọng cô ta, tôi không thể kiềm chế nổi cơ thể mình run lên.

 

Mạnh Ninh, người phụ nữ từng bắt nạt tôi thời trung học.

 

Những ký ức đau đớn và nhục nhã liên quan đến cô ta, trong nháy mắt như cơn sóng dữ nhấn chìm tôi.

 

“…Mạnh Ninh.”

 

Tôi khẽ gọi tên cô ta với giọng đắng chát.

 

Cô ta bất ngờ quay đầu, ánh mắt lướt qua tôi rồi đột nhiên bật cười khinh bỉ:

 

“Sao, người đàn bà nói dối không ngừng chính là vị hôn thê của anh? Anh gọi cô ta đến xem trò cười của tôi sao?”

 

Nói dối không ngừng.

 

Bốn chữ này từ miệng cô ta phát ra, mang theo một cảm giác phi lý không thể diễn tả.

 

Tấn Trạch hơi cúi mắt nhìn tôi: “Em làm gì ở đây?”

 

Giọng anh ấy, qua chiếc máy trợ thính gắn sau tai, truyền vào tai tôi, mang theo một lớp sương mờ ảo, lạnh lùng và xa cách.

 

Khi xưa Mạnh Ninh đã đổ nước sôi vào tai tôi, khiến tôi suýt nữa mất đi thính giác mãi mãi. Từ đó, tôi luôn phải đeo máy trợ thính bên mình.

 

Tôi siết chặt tờ giấy khám bệnh trong tay: “Bác sĩ bảo em hôm nay đến tái khám. Trước đó em đã gọi điện cho anh, anh nói hôm nay có việc.”

 

“Đúng là có việc.”

 

Mạnh Ninh cười lạnh một tiếng, cố gắng giãy khỏi vòng tay của Tấn Trạch, phơi bày vết thương trên cánh tay trước mặt tôi.

 

“Chẳng phải anh ta nghe lời vu khống của cô mà đến tra tấn tôi sao?”

 

Máu tươi trước mắt lan rộng, màu đỏ chói gợi nhớ những ký ức đè nén khiến tôi không thở nổi.

 

Hơi thở từ cô ta cũng thoảng qua, khiến đầu óc tôi trống rỗng.

 

Khi tỉnh lại, tôi đã không kiềm chế được, run rẩy đẩy Mạnh Ninh ra: “Tránh xa tôi ra!”

 

Mạnh Ninh không đứng vững, loạng choạng lùi mấy bước, ngã nhào vào lòng Tấn Trạch.

 

Tấn Trạch theo phản xạ ôm chặt lấy cô ta, với tư thế của một người bảo vệ, mạnh mẽ đẩy tôi ra.

 

“Rầm” một tiếng, tôi ngã xuống đất, va vào hai cái giá truyền dịch bên cạnh.

 

Khớp xương đập vào nền lạnh cứng của bệnh viện, cơn đau tràn ngập.

 

Máy trợ thính rơi mất một bên, bị Mạnh Ninh, vừa đứng vững, đạp nát dưới chân.

 

Tấn Trạch ôm cô ta, nhìn xuống tôi trên sàn, giọng anh có chút mơ hồ.

 

Anh nói: “Đừng có phát điên, vết thương của Mạnh Ninh rất nghiêm trọng.”

 

Tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy.

 

Nhìn Mạnh Ninh trong lòng anh, cô ta đang nở nụ cười khinh thường với tôi.

 

Nhưng rõ ràng là.

 

Ba tháng trước, khi Tấn Trạch cầu hôn tôi, anh ấy đã nói.

 

Trên thế giới này, người anh ấy ghét nhất chính là Mạnh Ninh.

 

2

 

Ba tháng trước, khi Mạnh Ninh sắp mãn hạn tù.

 

Nhiều đêm liên tiếp, tôi đều thấy đèn trong phòng làm việc của Tấn Trạch sáng suốt đêm.

 

Anh ấy đã thuê vài người từ những kênh không chính thống, lặp đi lặp lại bàn bạc với họ về cách hành hạ Mạnh Ninh sau khi ra tù.

 

Cách một cánh cửa, giọng anh mang theo sự lạnh lẽo không hề che giấu.

 

“Những việc mà cô ta đã làm với A Dao trước đây, tôi muốn cô ta đều phải trải qua một lần.”

 

 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.