12
Tôi định từ bỏ Trì Nghiễn Chu.
Tuy rằng thầm mến hắn nhiều năm như vậy.
Nhưng có lẽ hắn đã sớm quên tôi, đã quên lúc trung học từng làm ánh sáng chiếu sáng một nữ sinh trời đầy mây mù.
Nhưng lúc tan ca, lại nhận được một tin nhắn trong nhóm.
Công ty muốn quay một video tuyên truyền.
Phải chọn người có hình tượng khí chất tốt, có thể làm nổi bật đặc tính nghề nghiệp.
Không ngờ tôi lại được đề cử làm nữ chính.
Mà nam chính là Trì Nghiễn Chu.
Đồng nghiệp trung tâm tuyên truyền nói Trì Nghiễn Chu đã quay một ít, còn thiếu một ít hình ảnh với nữ sinh.
Nội dung quay phim không nhiều lắm, có thể cần tôi dành vài ngày rảnh rỗi để phối hợp, và gửi đi vào sáng thứ bảy.
Tôi đã định từ chối.
Sợ mình lại dâng lên một ít tâm tư vọng tưởng.
Nhưng đối mặt với yêu cầu cấp bách của đồng nghiệp, tôi vẫn đáp ứng.
13
Lấy được kịch bản gốc và lời thoại, tôi hết sức căng thẳng.
Mặc dù bây giờ tôi đã có thể nói chuyện tốt.
Nhưng luôn sợ thời khắc mấu chốt của mình xảy ra vấn đề.
Ngày đó vào thời gian nghỉ trưa tôi luyện tập trên sân thượng, lại đụng phải Trì Nghiễn Chu.
“Muốn cùng nhau, đối chiếu bản thảo không?”
Hắn đi về phía tôi, giọng nói trong trẻo.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, làm cho tôi trong nháy mắt mơ về hoàng hôn lần đầu tiên gặp mặt.
Tựa hồ cũng là quang cảnh như vậy.
Tôi nhớ đã từng nghe qua một câu, giữa người với người có một khoảnh khắc là đủ rồi, vô số thời gian sau đó đều dựa vào khoảnh khắc đó.
Tôi nghĩ có lẽ chính là tại cái hoàng hôn mùa hè khô nóng kia, bởi vì hắn xuất hiện, thế giới của tôi liền nhiều hơn một cái hình ảnh vĩnh viễn không phai mờ.
Hắn là tôi bất ngờ gặp được.
Cũng là tôi đột nhiên xuất hiện sự yêu thích.
Lúc hắn muốn đi tôi vẫn nói ra lời cảm ơn mà năm năm cũng chưa kịp nói ra miệng.
“Cảm ơn tôi cái gì?” Hắn cười nhẹ nhìn tôi, trong lời nói mang theo sự lưu luyến nhàn nhạt.
Nhưng trong lòng tôi vẫn co rụt lại.
Nhìn xem thật ra hắn đã quên, ba năm trung học đã vô tình trở thành ngọn đèn soi sáng một nữ sinh tự ti lại hiếu thắng.
Huống chi hắn sắp có bạn gái rồi.
Tôi cụp mắt, âm thầm tự nói với mình: Thẩm Thính Hạ, đừng mơ mộng hão huyền nữa.
Yên tĩnh vài giây, tôi cười khẽ mở miệng: “Trì Nghiễn Chu, năm ấy tôi nói chuyện có chút cà lăm, cậu cổ vũ tôi, còn làm thính giả của tôi, cùng với đã cứu tôi, tôi vẫn muốn nói cảm ơn với cậu, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Thật sự, cảm ơn cậu.”
Mang sự ấm áp qua tuổi thanh xuân của tôi.
Trì Nghiễn Chu tới gần tôi một bước, khẽ mỉm cười: “Thì ra cậu đều nhớ rõ.”
“Hả?”
Ánh mắt hắn lẳng lặng dừng lại trên người tôi, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Đừng khách sáo, bạn học Thẩm.”
14
Để phối hợp với đồng nghiệp ở trung tâm tuyên truyền quay phim, Trì Nghiễn Chu đã đổi ca với đồng nghiệp.
Mấy ngày đó chúng tôi ngày ngày ở bên nhau, đi quay ở các góc khác nhau.
Tuy rằng là có rất nhiều người đi cùng nhau, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Nếu như không còn nhìn thấy Cố Bắc Thần nữa.
Chiều thứ sáu, hắn chặn tôi lại: “Thẩm Thính Hạ, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tôi nghiêng người, nhíu mày, không rõ ý đồ hắn tìm tôi.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi đang vội.”
Cố Bắc Thần chắn trước mặt tôi: “Thẩm Thính Hạ, người đàn ông đó là ai?”
“Người đàn ông ngày nào cũng đến tìm cô, rốt cuộc là ai?”
Chẳng lẽ hắn không biết Trì Nghiễn Chu là học bá của trường chúng tôi sao?
Hai người bọn họ trước đó còn bị đem ra so sánh xem ai đẹp nhất.
Cuối cùng mọi người cảm thấy thành tích của Trì Nghiễn Chu rất tốt, vừa ngầu vừa lôi cuốn, mọi phương diện đều hơn Cố Bắc Thần một bậc.
Cho nên Cố Bắc Thần thua hắn.
Nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của hắn, tôi xê dịch sang bên cạnh.
Hắn lại túm lấy tay tôi: “Thẩm Thính Hạ, giữ khoảng cách với anh ta đi.”
Tôi không rõ cho nên: “Xin hỏi, anh lấy lập trường gì mà nói những lời này?”
“Tôi là anh trai cô!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Thẩm Thính Hạ, sao cô chuyển nhà không nói cho tôi biết?”
“Sao cô không tới tìm tôi?”
“Tại sao, không đưa đồ cho tôi…”
Tôi giống như nghe được một câu chuyện cười lớn, hỏi ngược lại: “Đây không phải là điều anh muốn thấy sao?”
“Thẩm Thính Hạ……”
“Tránh một chút, tránh một chút, đừng làm lỡ công việc của bác sĩ Thẩm đẹp nhất, dịu dàng nhất ở trung tâm y tế chúng tôi.”
Trì Nghiễn Chu đi tới giữa tôi và Cố Bắc Thần.
Hướng hắn nhíu mày: “Người anh em này là muốn hỏi thăm tôi sao? Tôi ở chỗ này, không ngại tự mình tới hỏi.”
“Ở sau lưng lôi kéo một cô gái thật kỳ cục, giống như đang ghen vậy.”
“Cậu……”
“Tôi tên Trì Nghiễn Chu, a, tôi nhớ ra rồi, trước kia cậu vừa ghét bỏ Thẩm Thính Hạ, lại bảo không muốn cùng cô ấy cùng nhau về nhà, còn ở khắp nơi làm nhục cô ấy, là anh trai nuôi à?”
Hắn cố ý đọc hai chữ “anh trai nuôi” rất nặng.
“Bác sĩ Thẩm chúng ta có thể khỏe mạnh lớn lên, thật không dễ dàng.”
Trì Nghiễn Chu nói xong kéo tôi rời đi.
Để Cố Bắc Thần lại tại chỗ, sững sờ nhìn bóng lưng chúng tôi rời đi.
Nhìn xem, đến bây giờ, hắn cũng không biết, tôi đã không nói lắp nữa.
15
Khi quay xong cảnh cuối cùng thì đã muộn.
Đồng nghiệp trung tâm tuyên truyền phải đi chỉnh sửa phim suốt đêm, cần phát vào sáng mai.
Trì Nghiễn Chu chủ động đề nghị đưa tôi về nhà.
Lúc đi tới dưới đèn đường, vừa vặn bóng dáng của tôi và bóng dáng của hắn tựa vào nhau.
Tôi đi chậm lại lén lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.
Nếu như nhất định phải buông tay, tôi nghĩ dù sao cũng phải lưu cho mình một hình ảnh có thể hồi tưởng lại.
“Thẩm Thính Hạ.”
Lúc này, Trì Nghiễn Chu đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn tôi.
Tôi nhanh chóng cất điện thoại đi.
“Hả?”
Trì Nghiễn Chu bình tĩnh nhìn tôi một cái, bật cười: “Cậu xem, ánh trăng hôm nay, thật tròn.”
“Ngày mai, sẽ có chuyện tốt đó.”
“Chuyện tốt gì?”
Hắn giơ tay lên, tựa hồ muốn xoa xoa tóc của tôi.
Nhưng, vẫn buông tay ở phía sau, thần bí nói: “Ngày mai cậu sẽ biết.”
“Bạn học Thẩm. Ngủ ngon.”
Hắn thật đẹp trai nha.
Nhất là khi ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo chiếu lên mặt hắn.
Làm cho tim tôi cũng không tự giác tăng nhanh nhịp đập.
“Ngủ ngon.”
“Trì Nghiễn Chu.”
Tôi thật sự rất hâm mộ, rất hâm mộ, cô gái hắn thích kia.
16
Thứ bảy thức dậy, mở điện thoại là tin nhắn Cố Bắc Thần gửi tới.
Nhấn vào là một chuỗi văn tự thật dài trên màn hình.
Tôi nhíu mày.
Dài quá rồi.
Không muốn xem.
Đại khái là nhìn lướt qua, nói là tôi với hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, làm sao tôi có thể vì một người không quan trọng xuất hiện, liền lạnh mặt với hắn, cứ như vậy…… Không cần hắn.
Trong lòng tôi không thoải mái lắm, Trì Nghiễn Chu, thật sự không phải là người không quan trọng.
Ba năm trung học, Trì Nghiễn Chu đã giúp tôi rất nhiều.
Là một chùm ánh sáng trong tuổi thanh xuân khô khan ảm đạm của tôi.
Suy nghĩ một chút, tôi gõ một hàng chữ: [Cố Bắc Thần, người khiến tôi rời xa anh là chính anh, như anh mong muốn, anh có lý do gì để chỉ trích tôi, chỉ trích người tôi thích chứ?]
[Sao cô có thể thích người khác?]
[Người cô thích không phải là tôi sao?]
Hai câu này khiến tôi thấy xa lạ.
Tôi trả lời hắn: [Anh tự cho là đúng, thật là phiền chết mất.]
Hắn lập tức gọi điện thoại tới.
Tôi bình phục tâm tình một chút, ấn nút trò chuyện.
“Thẩm Thính Hạ, rốt cuộc cô có để ý lời tôi nói không?”
“Trước kia cô ngoan như vậy, nghe lời như vậy, cô hiện tại…”
Tôi ngắt lời hắn: “Cố Bắc Thần, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Im lặng.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói rầu rĩ bên kia: “Thẩm Thính Hạ, cô muốn từ bỏ tôi sao?”
“Mấy năm nay, cô vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, đuổi cũng đuổi không đi, không phải bởi vì, cô thích tôi sao?”
Suy nghĩ một chút, tôi rất nghiêm túc nói cho hắn biết: “Không phải.”
“Là bởi vì, mẹ Cố nhận nuôi tôi, bà ấy coi tôi như con gái ruột mà nuôi, tôi không muốn làm cho bà ấy thương tâm.”
Chưa bao giờ là vì hắn.
“Cô…… Nhưng, chúng ta có hôn ước từ nhỏ.”
Tôi chậm rãi nở nụ cười, chậm rãi nói: “Cố Bắc Thần, anh sẽ không cho rằng Cố gia nhận nuôi tôi, tôi sẽ có quan hệ với anh cả đời chứ?”
“Cũng không thể vì khi còn bé ba mẹ nói đùa, anh thật sự cho rằng tôi sẽ gả cho anh?”
Bên kia điện thoại, đã không còn âm thanh.
Vài giây sau, mới nghe thấy Cố Bắc Thần chất vấn: “Thẩm Thính Hạ, bây giờ ý cô là gì?”
“Tôi không ghét bỏ việc cô nói lắp, huống chi chúng ta đều biết rõ, mẹ đang tác hợp cô với tôi, thật sự muốn hai người chúng ta kết hôn, tôi cũng không phải là không thể…”
“Chưa từng ghét bỏ sao?”
“Ai lại muốn ở chung một chỗ với người nói lắp chứ.”
“Cho rằng mình năm đó đã cứu tôi, thì chính là vợ tôi sao?”
“Một người cà lăm có thể làm ra chuyện gì chứ?”
Tôi nghĩ lại lời hắn nói hôm đó, cân nhắc từ ngữ: “Cố Bắc Thần, anh nhìn rõ vị trí của mình đi, đừng có động tâm tư với tôi.”
“Ai sẽ ở cùng anh trai nuôi của mình chứ?”
“Nói ra không sợ người ta cười chết.”
Sau đó cúp điện thoại, kéo hắn vào danh sách đen.