1.
Khi Vệ Sách đến hủy hôn, ta đang may áo cưới.
Tay phải vừa bị kim đâm thủng, máu đỏ tươi chảy ra nhưng Vệ Sách lại không thèm nhìn.
Hắn lạnh mặt, mở miệng liền chất vấn: “Nghe Doãn Sở nói, ngươi đuổi tỳ nữ thiếp thân của nàng ấy ra khỏi phủ rồi?”
Doãn Sở là thứ muội của ta.
Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân không tục huyền, việc quản lý gia đình liền rơi vào tay ta.
Ta gật đầu: “Nha hoàn đó nhiều lần ăn trộm đồ trong phủ, thậm chí còn hạ…”
Lời ta chưa dứt, đã bị Vệ Sách cắt ngang một cách thô lỗ.
“Phụ thân nàng ta bị bệnh, nàng ta ăn trộm đồ chỉ là muốn kiếm tiền chữa bệnh cho phụ thân.”
“Ngươi đuổi nàng ta đi, chẳng khác nào cắt đứt sinh kế của cả nhà nàng ta.”
Hắn cau mày nhìn ta, trong mắt đầy vẻ không hiểu: “Thịnh Vũ, từ bao giờ mà ngươi lại trở nên nhẫn tâm như vậy?”
Ta muốn giải thích rõ ràng nhưng tiếng hét kinh hoàng của thứ muội đột nhiên vang lên.
Vệ Sách không chút do dự, quay người bước nhanh ra khỏi cửa.
Thứ muội ngã ngồi ở cửa ra vào, trên cánh tay có một vết thương, máu đang chảy ra.
Vệ Sách lập tức cúi xuống xem xét vết thương, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Sao lại thế này?”
“Là con mèo này cào muội.”
Thứ muội đau đến mức hít một hơi, hất cằm về phía con mèo đang ở bên cạnh.
Vệ Sách cúi đầu cẩn thận lau vết thương cho nàng ta: “Lát nữa ta sẽ bắt con mèo này về để trả thù cho nàng.”
Họ đứng rất gần nhau, thứ muội nhân cơ hội dựa vào lòng Vệ Sách, cong mắt cười nhẹ nhàng thì thầm.
“Đừng nha, con mèo nhỏ đáng yêu như vậy, muội phải nuôi nó thật tốt.”
Vệ Sách bật cười, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng ta: “Nàng thật là, thật giống tỷ tỷ của nàng ngày trước.”
Ta nhìn từ xa, bỗng thấy họ mới chính là đôi uyên ương đã đính ước.
Thứ muội như nghĩ ra điều gì, lén liếc nhìn ta, kéo tay áo Vệ Sách.
“Chàng có thể cầu xin giúp cho tỳ nữ của muội được không? Nàng ta đã theo muội nhiều năm, muội không muốn nàng ta rời đi.”
“Đích tỷ nghe lời huynh nhất, nếu huynh cầu xin, tỷ ấy nhất định sẽ đồng ý.”
Nàng ta vừa nói vành mắt đã đỏ lên, chứa chan nước mắt.
Vệ Sách nhìn về phía ta, chậm rãi nói: “A Vũ, nghe thấy chưa? Nếu ngươi đồng ý, hôn ước này sẽ tiếp tục.”
Ta có chút mờ mịt, nắm chặt tay áo nhẹ nhàng hỏi hắn: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Hắn nhất thời không nói gì, chỉ ôm chặt tay thứ muội, lần này là trực tiếp ôm nàng ta vào lòng.
“Vậy thì ta sẽ hủy hôn. Ta không thể cưới một nữ tử tâm địa độc ác làm vợ.”
Thân thể ta có chút lung lay, suýt nữa thì không đứng vững.
Hắn dường như đã quên rằng, mạng sống của hắn vẫn là do ta, một người độc ác, cứu trở về.
2.
Năm mười hai tuổi, Vệ Sách mình đầy thương tích ngã gục trước cửa Thịnh gia.
Hắn chỉ còn thoi thóp, ôm chặt chân ta cầu xin ta cứu hắn.
Thứ muội cùng ta nói rằng đây là thứ xui xẻo, bảo ta đá hắn ra ngoài cho rồi.
Ta theo học y thuật của Dược Vương từ nhỏ, nhất thời động lòng trắc ẩn, đưa hắn vào phủ.
Về phủ bắt mạch, ta mới phát hiện ra thương thế của hắn quá nặng, hẳn là không sống được đến hừng đông.
Ta vốn định chôn cất hắn tử tế nhưng hắn nắm chặt tay ta, ý chí cầu sinh mãnh liệt, khiến ta có chút không đành lòng.
Trước khi mất, sư phụ đã để lại cho ta hai viên thuốc cứu mạng, nói rằng có thể khiến người bị thương nặng sắp chết sống lại.
Đắn đo mãi, ta đút cho hắn một viên.
Sợ hắn bất cẩn nhắm mắt xuôi tay, ta khẽ ngân nga bài đồng dao, canh hắn suốt đêm.
Đến khi trời sáng, giọng ta đã khản đặc, còn hắn thì cuối cùng cũng tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Vệ Sách viện cớ mất trí nhớ, ngày ngày bám theo ta, muốn làm gã sai vặt cho ta.
Mẫu thân ngầm đồng ý, mặc cho ta và hắn cả ngày thả diều, bắt bướm.
Lúc đó, Vệ Sách nói, ta là cô nương tươi sáng nhất mà hắn từng gặp.
Một năm sau, người nhà Vệ gia tìm đến, muốn đưa Vệ Sách về.
Hóa ra hắn là con thứ trong nhà, bị đích mẫu ngược đãi, Vệ gia không quan tâm.
Giờ thì huynh trưởng của hắn mắc bệnh sốt rét mà mất, Vệ gia chỉ còn lại hắn là nam đinh nên vội vàng đến nhận.
Vệ Sách về nhà chưa được bao lâu, Vệ gia đã đến cửa cầu hôn.
Mẫu thân thấy Vệ Sách tính tình tốt nên đã đồng ý mối hôn sự này.
Ta vẫn luôn cho rằng, sau khi lớn lên, gả cho Vệ Sách là chuyện đương nhiên.
Không ngờ, biến cố lại xảy ra.
3.
Tin Vệ Sách muốn hủy hôn truyền đến tai phụ thân.
Phụ thân nổi trận lôi đình, chỉ vào Vệ Sách hỏi: “Đến lúc cưới xin rồi lại đột nhiên hủy hôn, ngươi định để mặt mũi Thịnh gia để nơi nào?”
Vệ Sách mười phần kiên quyết: “Thịnh Vũ đã thay đổi, nàng ta không còn là A Vũ ngây thơ trong sáng như trước nữa.”
Vệ gia vô cớ hủy hôn, chuyện này truyền ra ngoài, nhất thời bàn tán xôn xao.
“Có ai lại đến lúc xuất giá rồi còn hủy hôn với người ta chứ? Vệ gia làm việc quá không ra gì.”
“Đúng vậy, nghe nói lúc Vệ Sách gặp nạn còn được Thịnh gia che chở đó.”
Tin đồn lan truyền khắp nơi, đều là đồng tình với ta và chỉ trích Vệ gia.
Nhưng chưa đầy hai ngày, ta đã bị người ta mời đến nha môn, nói rằng ta bị người kiện phải lên công đường.
Khi ta đến nha môn, cửa đã bị vây kín.
Thấy ta đến, đám đông im lặng trong chốc lát, rồi những lời cay độc liên tiếp tuôn ra.
“Nàng ta lòng dạ độc ác như vậy, khó trách Vệ gia muốn hủy hôn.”
Hóa ra Vệ Sách không chịu nổi tiếng xấu nên bảo tỳ nữ của thứ muội viết lời khai, nói rõ những chuyện ta khắt khe hạ nhân.
Hắn còn chỉ vào ta mà nói: “Mẫu thân của Thịnh Vũ còn chưa dạy nàng ta được hiền lương thục đức đã sớm qua đời. Nàng ta là trưởng nữ mất mẹ, phải để tang một năm không cưới gả.”
“Lúc đầu ta thấy nàng ta lương thiện nên đã đồng ý mối hôn sự này. Ai ngờ nàng ta lại ngang ngược chuyên quyền, ức hiếp thứ muội, ngược đãi nha hoàn.”
Hắn đương nhiên nói: “Cũng có lẽ là do nàng ta không có mẹ ruột dạy dỗ nên tính tình mới kỳ quái như vậy.
Một cô nương như vậy, nhà ta tuyệt đối không thể cưới.”
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, nói rõ chuyện nha hoàn của thứ muội ăn trộm đồ đạc và hạ độc ta, rồi đưa ra bằng chứng.
Vệ Sách sửng sốt, nhìn về phía thứ muội: “Sao nàng không nói với ta chuyện hạ độc?”
Thứ muội giả vờ ngơ ngác lắc đầu: “Muội không biết.”
Nhưng dù ta thắng kiện, mọi người vẫn chỉ trỏ ta, nói ta không có mẹ dạy dỗ, không học được sự dịu dàng ngoan ngoãn của nữ tử, mới khiến Vệ Sách chán ghét.
Vệ Sách còn lớn tiếng tuyên bố, nói hắn sẽ cưới thứ muội.
Thứ muội cảm động đến mức nước mắt giàn giụa, trông như một đóa hoa bách hợp trắng muốt yếu đuối.
Ngay lập tức, có người phụ nữ lên tiếng dạy dỗ con gái mình: “Con phải dịu dàng một chút, nếu không sau này cũng sẽ bị người ta hủy hôn như cô nương này, cả đời coi như xong.”
Danh tiếng của ta bị hủy hoại, không còn ai chịu cưới ta nữa.
Những người trước kia khen ta đoan trang chín chắn, giờ đều nói ta cường thế tàn nhẫn, thực sự không phải là người vợ hiền.
Sau khi phụ thân biết chuyện này, ông thở dài: “Nếu thật sự không gả đi được, sau này hãy vào chùa cầu phúc cho nhà họ Thịnh đi.”
Ai ngờ chưa đầy hai ngày, nhà họ Hác đã cho bà mối đến cầu hôn cho Hác Chương.
Hác Chương là một tên gian thần khét tiếng.
Phụ thân vốn không đồng ý, nhưng một là không dám đắc tội với nhà họ Hác, hai là sợ ta thật sự không có ai muốn, mới miễn cưỡng đồng ý hôn sự này.
4
Ngày ta xuất giá khỏi Thịnh phủ, dân chúng chỉ vào ta mà nói:
“Hác Chương là loại gian thần như vậy, vậy mà vẫn có người chịu gả.”
“Nhà họ Thịnh đúng là sốt ruột, sợ con gái ế đây mà.”
Đám đông cười ầm lên, ta ngồi im trong kiệu.
Đi đến giữa đường, kiệu hoa đột nhiên dừng lại.
Có người kinh ngạc nói: “Đây không phải là Vệ tiểu tướng quân sao?”
Gió thổi tung rèm kiệu, ta thấy Vệ Sách mặc áo màu đỏ thẫm vượt qua đám đông, cưỡi ngựa đến.
Hắn dừng lại trước kiệu hoa của ta, thở hổn hển: “A Vũ, đi với ta.”
Ta ngồi trong kiệu không nhúc nhích: “Đi đâu?”
“Hác Chương là loại người quen dùng thủ đoạn quyền mưu, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi gả cho hắn.”
Ta ngồi trong kiệu, run rẩy hỏi hắn: “Ngươi có biết rằng, giờ ngoài hắn ra, không còn ai muốn cưới ta nữa không?”
“Còn ta.” Hắn gần như không suy nghĩ, buột miệng nói: “Ta sẽ không để ngươi không gả được chồng.”
“Lúc đưa ngươi lên công đường, ta đã tính toán rồi, định sau này sẽ nạp ngươi làm thiếp.”
Ta tưởng mình nghe nhầm, lặp lại một lần: “Làm thiếp?”
Hắn đương nhiên nói: “Đúng vậy. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta sao có thể không có chút tình cảm nào với ngươi?”
“Chỉ là ngươi quá mạnh mẽ, nếu cưới ngươi rồi lại nạp Doãn Sở, chỉ sợ Doãn Sở sẽ phải chịu thiệt trong tay ngươi.”
“Giờ thì Doãn Sở làm thê, ngươi làm thiếp. Nàng ấy bản tính lương thiện, tuyệt đối sẽ không giống những chính thất khác mà ra tay hãm hại ngươi, các ngươi nhất định có thể sống hòa thuận.”
Ta nhất thời không nói nên lời, chỉ thấy thật nực cười.
Hóa ra hắn muốn hưởng trọn phúc của cả hai, lại sợ ta không an phận, mới bày ra một màn lớn như vậy, chỉ để ta làm thiếp, còn thứ muội làm thê.
Ta định mở miệng thì có người nhanh hơn ta một bước, lạnh lùng nói:
“Vệ tiểu tướng quân đúng là mặt dày thật, đến cướp dâu còn chưa đủ, còn muốn để thê tử của bản đô đốc làm thiếp?”
Hác Chương vừa nói xong, Vệ Sách không nói gì nữa nhưng vẫn không chịu nhường đường.
Hác Chương cười lạnh hỏi hắn: “Phải để bản đô đốc lấy roi ngựa quất vào người ngươi, ngươi mới biết cút sao?”
Ai ngờ, Vệ Sách lại vô cùng chắc chắn nói: “Thịnh Vũ và ta đã đính hôn nhiều năm, nàng chỉ một lòng một dạ thương nhớ ta.”
“So với việc trở thành thê tử của ngươi, nàng càng muốn làm thiếp của ta.”
“Ngươi ngang ngược cướp đoạt tình yêu như vậy, là hành vi bất nghĩa.”
Ta trong kiệu hoa nắm chặt áo cưới, cố kìm nén sự bốc đồng muốn xông ra tát hắn một cái.
Hắn lại ở trước mặt phu quân ta mà vu khống như vậy, khiến ta sau khi về nhà chồng biết phải cư xử ra sao?
“Ta không muốn.” Ta nói lớn: “Cho dù là làm thê tử của Vệ Sách ngươi, ta cũng không thèm.”
“Hai đứa con thứ như các ngươi xứng đôi vừa lứa. Ta là đích nữ, không muốn xen vào.”
Hác Chương không nói thêm gì nữa, chỉ giơ roi ngựa lên, xông về phía Vệ Sách.
“Nếu ngươi không chịu đi, vậy thì bị đâm chết đừng trách bản đô đốc.”
Vệ Sách là người sợ chết, thấy vậy vội vàng né tránh, trong nháy mắt đã nhảy vào đám đông.
Trước khi đi, ta nghe hắn nói với ta: “Thịnh Vũ, ngươi sẽ hối hận.”
Ta lắc đầu cười lạnh, người hối hận là hắn chứ không phải ta.
Rời xa ta, hắn sẽ mất mạng.