Tuy nhiên, dì bên cạnh lại nhìn hắn chằm chằm như đang xem kịch. Hắn không nói được gì nhiều, chỉ có thể cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng.
Tôi đi theo hắn, nghe thấy hắn đang trốn ở góc bệnh viện và gọi điện thoại: “Anh có việc, ngày mai anh qua với em được không?”
Đầu dây bên kia có vẻ rất kích động, trong góc có thể nghe rõ ràng giọng cô ta: “Sao có thể trì hoãn sinh nhật của mình một ngày? Anh coi em là người chết à!”
“Giang Minh, lúc đó anh đã hứa với em như thế nào? Bây giờ xảy ra chuyện, anh không thể trốn tránh, có phải người phụ nữ kia lại quấy rầy anh không?”
Kiếp trước tôi cũng có quen biết với Tiểu Đình.
Vì xinh đẹp và dựa vào cái thai nên cô ta thường xuyên mắng Giang Minh và mẹ chồng.
Lúc đầu, Giang Minh thấy mới lạ, khen cô ta cá tính.
Sau khi hai người kết hôn, thời gian trôi qua, hắn trở nên chán ngán.
Nhưng lúc đó cô ta phát hiện mình mang thai con trai nên mẹ chồng khuyên Giang Minh hãy chịu đựng.
Lúc này Giang Minh cau mày, đưa điện thoại ra xa vì âm thanh quá lớn.
Sau khi người đối diện tức giận xong, hắn nhẹ nhàng dỗ dành: “Đại tiểu thư ơi, thật sự có chuyện, mẹ anh bị ngã không chịu để anh đi. Nếu em không tin thì anh sẽ chụp ảnh hồ sơ bệnh án cho em xem.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn đang mắng, hắn có chút khó chịu: “Hay là như thế này, anh sẽ đi nói chuyện với mẹ xem hôm nay anh có thể dành một giờ để đến gặp em không.”
Sau khi hắn cúp máy, tôi giả vờ bình thường bước ra ngoài và ân cần nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra với công ty của anh, hãy đi đi. Có em ở đây với mẹ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Hắn sửng sốt một lúc, như không ngờ tôi lại chủ động thả hắn đi.
Trong chốc lát, trên mặt hắn có chút xúc động, rồi hắn đến xin phép mẹ chồng.
Nhưng mẹ chồng tôi không dễ nói chuyện như vậy, bà chống tay lên hông và hét lên: “Bà già kia chỉ đang chờ xem trò vui thôi! Hôm nay dù có nói gì cũng không được phép rời khỏi nơi này.”
“Mẹ, Tiểu Đình đang đợi ở bên kia.” Giang Minh lo lắng nói nhỏ.
“Nếu nó chia tay con vì điều này thì có nghĩa nó không phải là người tốt.”
“Có mấy ngày mà cũng đợi không được, người phụ nữ như vậy chúng ta không cần.”
Giang Minh vò đầu bức tóc.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng đi ra sau cửa và gọi điện cho Tiểu Đình.
Qua tấm kính, tôi trầm lặng nhìn hắn kiên nhẫn dỗ dành, cuối cùng cúp điện thoại, chuyển một vạn cho Cát Tiểu Đình.
Lúc đó, tôi muốn thay tủ quần áo của mình bằng chiếc tủ một nghìn tệ nhưng hắn nói tôi đang lãng phí tiền bạc.
Bây giờ, hắn tiêu một vạn cho nhân tình mà không chớp mắt.
Thật là mỉa mai.
Sau khi Cát Tiểu Đình được giải quyết, Giang Minh cuối cùng cũng nhớ ra tôi đang ở hành lang.
Hắn bước ra khỏi phòng bệnh và ngồi xuống cạnh tôi, với vẻ mặt biết ơn hiếm hoi: “Cám ơn em hôm nay đã vất vả, mẹ anh tâm trạng không tốt, lời nói có chút khó chịu, em đừng để trong lòng.”
Hắn tựa đầu vào vai tôi, trên tóc còn vương lại mùi nước hoa.
Tôi cố kìm lại ý muốn đẩy hắn ra, nhẹ nhàng nắm tay hắn: “Làm sao em có thể tranh cãi với người lớn được? Chúng ta không phải là vợ chồng sao? Đây là việc em nên làm.”
Đối với người chăm sóc ban đêm, mỗi giường bệnh chỉ được thuê một giường gấp.
Hiếm khi hắn nhường giường và chăn bông cho tôi rồi ra ngoài hành lang ngủ.
6.
Mẹ chồng tôi ở lại vài ngày rồi được xuất viện.
Nhưng chân bà ấy vẫn chưa nhanh nhẹn lắm.
Sau khi xuất viện, bà vẫn còn đi khập khiễng và không có người chăm sóc nên lệnh cho tôi nghỉ phép nửa tháng để chăm sóc bà ấy.
Tôi đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Mẹ chồng tôi nghe vậy thì cười toe toét vui mừng.
Những chuyện rắc rối và tốn kém này vẫn có người đồng ý nhanh như vậy.
Hơn nữa, bà ấy nhìn tôi như thể bà ấy đang nhìn một kẻ ngốc.
Ngay cả Giang Minh cũng nhìn tôi hai lần và vui vẻ nói:
“Tiểu Tình, người ta nói vợ hiền chồng tốt hiếm khi gây chuyện, anh thật sự tìm được đúng người rồi.”
Thế là hắn yên tâm đi làm.
Ngày đầu tiên chăm sóc mẹ chồng, bà kêu đói.
Tôi nhanh chóng vào bếp nấu nướng, chưa đầy mười phút đã mang ra một tô phở gà.
Bà ta húp bát phở gà, trợn mắt tức giận: “Có phải trước đây cô tìm cách che giấu không? Lẽ ra tôi nên sớm để cô nấu ăn. Thật uổng công tôi phục vụ cô bấy lâu nay.”
Khi bà ấy đang nói, vẻ mặt chợt thay đổi, và bà ấy lấy một nắm lông gà từ trong bát phở ra với vẻ hoài nghi.
“Cô mù à? Lông gà chưa làm sạch mà không nhìn thấy sao?”
Khi lục lọi lại lần nữa, phát hiện trong bát phở có một lớp lông gà dày.
Bà ta liền đập bát phở xuống đất, chỉ vào mũi tôi chửi: “Cô nhất định là không có đầu óc, nấu canh gà mà không vặt lông hả, cô cố ý làm tôi buồn nôn đến chết sao?”
Tôi run lên vì sợ hãi: “Con không biết, con chưa từng nấu ăn bao giờ.”
Bà ta xua tay ra lệnh: “Vậy đi, khi cô nấu bữa tiếp theo, hãy mang mọi thứ lên phòng, tôi sẽ dạy cô.”
Đến bữa tối, bà ấy ra lệnh cho tôi chặt sườn.
Một tiếng “bụp”, con dao rơi trúng vào sườn nhưng xương sườn vẫn bình yên vô sự.
Bà ta gắt: “Tiểu Tình, dùng sức thêm đi!”
“Vâng!”
Tôi hét lớn và dùng dao sắc chém vào sườn. Xương sườn không bị gãy mà con dao bật ra.
Một tiếng “phập”, con dao bay lên trần nhà rồi rớt xuống giường, chỉ cách chân mẹ chồng một ngón tay.
Mẹ chồng tôi nhảy ra khỏi giường và nói: “Á!”
Hét lên: “Trời ạ, muốn dọa người chết ta à!”
La hét đã đủ, bà lại gọi điện cho con trai và khóc rên: “Giang Minh, con nhanh trở về đi! Nếu vợ con không cho ta ăn cơm, trong nhà sẽ có người chết đấy!”
Lúc Giang Minh về nhà, trong lòng cáu kỉnh khó tả.
Hắn đóng sầm cửa phòng, bước vào và hét vào mặt mẹ chồng: “Tiểu Tình chưa từng nấu ăn, cô ấy đồng ý nghỉ việc chăm sóc mẹ là tốt rồi, mẹ nhất quyết bắt nấu sườn và gà. Mẹ, mẹ cố ý làm vậy sao?”
Quá tức giận: “Mẹ đây chỉ cho con bé một cơ hội học tập, nếu không sau này mỗi ngày đều phải mua đồ ăn ngoài, ai có thể chịu nổi!”
“Vậy cô ấy đã học được chưa? Tối nay cô ấy còn phải ăn đồ mua về. Mẹ luôn trì hoãn việc của con, như vậy Tiểu Đình sẽ lại gây sự đó mẹ à.”
“Tiểu Đình, Tiểu Đình, con chỉ biết Tiểu Đình.”
Bà mẹ chồng đập ván giường hét lên: “Mẹ anh sắp chết rồi, mà còn Tiểu Đình. Bác sĩ nói mẹ cần uống thêm canh bổ. Mẹ nói cho anh biết, nếu chuyện này không giải quyết được, anh đừng gặp Tiểu Đình nữa, tan làm lo về nhà chăm sóc mẹ.”
Giang Minh càng tức giận hơn: “Mẹ thật sự không hiểu gì cả, làm trì hoãn việc quan trọng của con!”
Hắn tức giận đến mức đóng sầm cửa đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy tôi đang đứng ngoài cửa.
Hắn nhìn tôi ngơ ngác rồi nói: “Sau này em không cần nấu nữa đâu, cứ gọi đồ ăn mang về đi.”
Tôi cúi đầu lau nước mắt: “Xin lỗi, đều là lỗi của em, do em không biết nấu ăn, nên mẹ ngay cả một miếng cơm nóng cũng không ăn được.”
Hắn thở dài vỗ nhẹ vào tay tôi an ủi:
“Không sao đâu, việc chăm sóc mẹ em đã vất vả rồi, đồ ăn để anh lo.”
Hắn suy nghĩ cả đêm và cuối cùng quyết định gọi cho em gái.
Em gái không đi làm, ở nhà một mình chăm con nên lo lắng không có tiền tiêu.
Nghe bảo đến chăm mẹ, mỗi tháng còn được hai nghìn đồng, cô ta lập tức đồng ý.
Mẹ chồng tôi nghe được phương pháp này cũng vui mừng: “Tiểu Tình không biết nấu nướng, có thể chăm sóc cháu ngoại của mẹ. Vừa hay Dương Dương còn rất nhiều đồ chơi, đều là để cho cháu ngoại chơi đi.”
Chiều hôm sau, em gái dắt con trai đến.
Con trai của cô ta tên là Lý Diệu Tổ, mới bốn tuổi, là thời điểm quậy phá nhất.
Kiếp trước mỗi lần đến đây đều đập nát đồ chơi của Dương Dương hoặc bỏ bọ vào quần áo của tôi, đến nỗi khi nhìn thấy thằng bé, trong lòng tôi dựng tóc gáy.
Thằng bé bước vào và mỉm cười gọi mợ.
Tôi nhanh chóng kéo nó sang một bên, nhét cho nó một chiếc đùi gà và nói với nó rằng chỉ cần biểu hiện tốt, tôi có thể cho nó 50 đồng một tuần làm tiền tiêu vặt.
“Năm mươi đồng!”
Mắt thằng bé lập tức sáng lên, nó ngẩng đầu lên và hỏi tôi thế nào được coi là một màn biểu hiện tốt.
Tôi hướng dẫn một cách cẩn thận: “Bà nội đã lâu không gặp cháu, khi gặp bà không phải cháu nên ôm bà thật chặt sao?”
Thế là thằng bé chạy nước rút cả trăm mét, đẩy cửa lao vào phòng mẹ chồng.
Mẹ chồng nhìn thấy nó, bà vui mừng khôn xiết và lập tức mỉm cười chào đón.
Thằng bé cũng rất vui.
Phấn khích đến mức lao tới và nhảy từ dưới đất vào vòng tay của mẹ chồng.
Sau một tiếng “cạch”, mẹ chồng tru lên như lợn lò mổ: “Tiểu tử thối, cháu làm gãy chân bà rồi!”
Lý Diệu Tổ chỉ mới bốn tuổi nhưng nặng hơn 50 kg.
Vốn dĩ mẹ chồng tôi chỉ bị gãy một chân, nhưng khi Lý Diệu Tổ nhảy lên, chân còn lại cũng bị gãy.
Giang Minh vội vã đến bệnh viện, sắc mặt hắn tối sầm.
Mẹ chồng kéo hắn lại và kêu lên: “Gia đình ta thật bất hạnh, một người vợ tốt có thể làm cho gia đình thịnh vượng, nhưng vợ anh lại gây ra bao nhiêu rắc rối chỉ vì không biết nấu nướng.”
Giang Minh sốt ruột ngắt lời bà ấy: “Một chân cũng là gãy, cả hai chân cũng là gãy. Dù sao thì mẹ cũng phải nằm trên giường để hồi phục. Nghỉ dưỡng thêm vài tháng nữa cũng không sao. Có vợ và em gái con ở đây, con đi trước.”
Hắn đang vội vã định rời đi thì mẹ chồng bỗng tức giận: “Hôm nay con dám bước ra khỏi cửa này, mẹ sẽ không nhận con là con trai nữa!”
Xung quanh có người nhìn, Giang Minh có chút bực bội: “Mẹ đang làm gì vậy? Con đang ăn tối với người ta và con phải quay lại đó.”
Ồ, hóa ra là đang ăn tối với nhân tình.