1.
“Hương Hương, cô thật sự muốn rời đi sao? Có thể mang chúng tôi đi cùng được không?”
Ma nữ cười toe toét nằm trên khung cửa, rưng rưng nước mắt hỏi tôi.
Mấy con quỷ khác cũng gật đầu chờ đợi.
Tôi từ chối mà không thèm ngoảnh đầu lại, nhanh chóng thu dọn hành lý: “Không.”
“Tại sao? Chúng tôi không phải là những đứa con bé bỏng yêu quý của cô sao?” Ma nữ cười toe toét, há miệng to hơn, gần như nâng được cả hộp s ọ của mình lên.
Đứa con bé bỏng?
Tôi quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, tim gần như ngừng đập.
Mặc dù tôi đã nhìn thấy vẻ ngoài đáng sợ của đám ma quỷ này vô số lần nhưng tôi vẫn không thể quen được với chúng.
Tên tôi là Thủy Hương.
Tôi là con gái út trong một gia tộc thông linh sư ở phía Tây Nam, từ nhỏ tôi đã có linh cảm rất mạnh mẽ với những hồn ma luôn vây quanh tôi.
Ma quỷ rất thích tôi, còn thường chạy đến chào hỏi tôi. Có thể nói tôi là người được các hồn ma yêu thích nhất.
Khi còn nhỏ tôi đã rất sợ hãi, điều này đã để lại một cái bóng tâm lý nặng nề. Ngay cả khi trưởng thành, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy run rẩy.
Vì những trải nghiệm khủng khiếp này, tôi đã từ chối học thần chú từ khi còn nhỏ, quyết tâm làm một người bình thường và không bao giờ chấp nhận quyền thừa kế của gia đình.
“Hương Hương, vì sao muốn đi xa như vậy?” Một con quỷ đi tới hỏi.
Tôi nói: “Gia đình muốn tôi kết hôn. Đã thế kỷ 21 rồi mà tôi vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ!”
Con quỷ nói: “Cùng lắm thì cưới thôi, người thừa kế Lục gia là một tên rất có khí phách, nếu cùng hắn có một đứa con, đứa con đó nhất định sẽ là thiên tài trăm năm có một!”
Tôi không nói nên lời: “Lấy một người lạ để sinh ra một đứa con thiên tài thì có ích gì?”
Lần này tôi nộp đơn vào một trường đại học ở xa, ngoài việc không muốn kế thừa nghề nghiệp của gia tộc, một lý do quan trọng khác là bố mẹ thực sự muốn tôi kết hôn, lý do lại là để sinh ra một đứa trẻ thiên tài.
“Hương Hương sẽ bỏ rơi chúng ta để đi học đại học. Đi học đại học để làm gì? Trước khi chet, tôi là giáo sư đại học. Hương Hương có thể học hỏi từ tôi.”
“Các thành phố lớn có rất nhiều ma quỷ, khi Hương Hương có những người bạn ma mới, ma cũ như chúng ta sẽ bị lãng quên!”
“Đáng chet, nếu để ta biết được tên nào dám dụ dỗ Hương Hương, ta sẽ b ắn n át đầu nó!”
“Chúng ta là bảo bối của Hương Hương!”
Đám ma quỷ hung dữ tụ tập phía sau tôi thì thầm. Tôi trợn tròn mắt giả vờ như không nghe thấy.
Một vài con ma đang khóc ở phía sau là thức thần của tôi, chúng đã theo tôi từ lúc chet và bây giờ trở thành người hầu của tôi.
Tôi đã từng kiên quyết từ chối chúng vì chúng quá xấu xí, nhưng bố mẹ tôi cảm thấy những con ma hung dữ này là mạnh nhất và sự hiện diện của chúng sẽ giúp tôi không bị những con ma nhỏ khác quấy rối nên tôi miễn cưỡng nhận chúng vào.
Lần này tôi muốn rời xa gia đình, c ắt đ ứt quá khứ và sống một cuộc sống bình thường ở một nơi không ai biết đến tôi.
Đương nhiên, không thể mang theo những con ma này đi cùng. Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi vui vẻ xách hành lý bước lên tàu.
2.
Có một trận lở đất bất ngờ trên đường nên tôi đến trường muộn năm ngày.
Khi tôi vội vã đến trường sau một chuyến hành trình dài và tìm đến ký túc xá của mình, tôi thấy trên giường chất đầy túi xách, quần áo, giày dép có giá trị.
Mọi người trong ký túc xá đều đi ra ngoài.
Tôi thu dọn đồ đạc trên giường và chất chúng lên bàn. Có nhiều thứ đến mức tôi phải đặt một ít xuống sàn.
Sau khi tôi dọn giường xong, cửa ký túc xá mở ra, có hai cô gái bước vào vừa nói vừa cười, nhìn thấy tôi liền nói: “À, bạn học mới đến rồi à?”
“Xin chào, mình tên Thủy Hương.”
Tôi nhanh chóng chào một cách lịch sự, có trời mới biết tôi muốn kết bạn với những sinh viên đại học bình thường đến mức nào.
“Mình tên Lý Thanh.”
“Mình tên Phạm Tiểu Tuyết.”
Hai cô gái nói. Bầu không khí thật hài hòa.
“Thủy Hương, cậu cảm thấy trong hai cô gái này ai đẹp hơn?” Lý Thanh lấy điện thoại đưa cho tôi xem.
Tôi vừa dọn giường xong, liền quay lại xem.
Trên điện thoại là một bức ảnh tập thể. Cô gái bên trái mặc váy trắng, có mái tóc đen dài, khuôn mặt rất bình thường.
Cô gái bên phải mặc váy đỏ, tóc nhuộm màu lanh, đường nét khuôn mặt tươi sáng và tao nhã.
“Có cần phải so sánh thế không?” Tôi mỉm cười nói.
“Cứ nói đi! Vốn dĩ không phải so sánh, nhìn một cái là biết ai đẹp hơn rồi!” Phạm Tiểu Tuyết cười nói.
Tôi trả lại điện thoại cho Lý Thanh, giọng thoải mái nói: “Ai có con mắt tinh tường sẽ thấy cô gái bên phải xinh hơn.”
Ký túc xá đột nhiên rơi vào im lặng. Tôi nhìn hai người họ với vẻ nghi ngờ.
Hai người im lặng một lúc rồi hỏi tôi: “Cậu nói ai đẹp hơn?”
“Cô gái bên phải.” Tôi thành thật trả lời.
Vẻ mặt của Lý Thanh và Phạm Tiểu Tuyết trở nên méo mó: “Này, cậu không có thẩm mỹ hả? Cô gái bên trái rõ ràng là xinh đẹp hơn, phải không?”
Tôi bối rối nói: “Nhưng cô gái bên trái trông rất bình thường.”
“Các cậu đang nói chuyện gì thế?”
Cùng với một giọng nữ xa lạ, một cô gái mặc váy trắng, tóc dài bước vào ký túc xá. Đó chính là cô gái bên trái trong ảnh!
3.
Một trong những điều đáng xấu hổ nhất trên đời là khi bạn đang nói xấu ai đó thì chính người đó lại bất ngờ xuất hiện. Phạm Tiểu Tuyết giới thiệu với tôi tên của cô gái này là Chu Dĩnh.
Tôi chào một cách lúng túng.
“Sao cậu lại thô lỗ như vậy? Chúng tôi đều ở phía dưới, nhưng cậu lại ngồi trên giường nói chuyện với chúng tôi.” Chu Dĩnh không vui nói: “Cậu quá kiêu ngạo rồi đó.”
Một chiếc mũ lớn bỗng nhiên bị ập lên đầu tôi.
Vốn dĩ tôi muốn nói vài lời bào chữa, nhưng xét đến việc không nên phá hỏng mối quan hệ bạn cùng phòng khi mới vào trường, tôi nhanh chóng trèo ra khỏi giường và chui xuống dưới.
“Giày của tôi!” Chu Dĩnh chú ý tới đồ vật dưới đất, kêu lên: “Sao cậu lại để giày của tôi xuống đất?”
Tôi bối rối nói: “Không được để giày dưới sàn sao?”
“Ai nói vậy hả?! Đây là đôi giày phiên bản giới hạn đó!” Chu Dĩnh tức giận nhặt đôi giày lên, vừa lau vừa nhìn đồ đạc trên bàn rồi phàn nàn: “Sao cậu lại để đồ của tôi một cách bừa bộn như thế này hả?”
Cô ấy có rất nhiều đồ, tôi sợ làm bẩn quần áo và túi xách của cô ấy nên tôi đã cẩn thận đặt chúng lên bàn và ghế. Thực sự không có chỗ nào để đặt những thứ còn lại nên tôi mới đặt chúng xuống sàn.
Hơn nữa, những thứ đặt dưới đất đều là giày và túi nhựa nên không thể nào bị bẩn được.
Lúc này tôi mới hiểu ra rằng cô ấy vừa nghe tôi nhận xét về ngoại hình của cô ấy, cảm thấy không vui nên cố tình gây rắc rối.
Tôi không nói nên lời: “Làm ơn đi, đây là giường của tôi. Sau cậu có thể để đồ của mình vào chỗ của người khác được chứ?”
“Này, cậu đang nói gì vậy?”
Tôi chưa kịp nói xong, Lý Thanh và Phan Tiểu Tuyết đã giận dữ nói: “Rõ ràng là lỗi của cậu, vậy mà cậu còn dám trách Dĩnh Dĩnh.”
Tôi:???
Chu Dĩnh im lặng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tôi.
Sau khi Lý Thanh và Phạm Tiểu Tuyết đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, họ còn nói thêm: “Sao một cô gái ở nông thôn như cậu lại dám nói Dĩnh Dĩnh trông bình thường chứ, không tự soi gương lại xem mặt mũi mình như thế nào đi.”
Tôi bị sốc.
Những sinh viên đại học tôi gặp trên đường đều rất lịch sự và biết phân biệt đúng sai. Tại sao ba người này lại khác biệt đến vậy?
4.
Ngày đầu tiên đến trường, tôi đã cãi nhau một trận với bạn cùng phòng.
Mấy ngày sau đó, ba người cùng nhau cô lập tôi, chẳng hạn như cố tình nói chuyện gì đó trước mặt tôi.
Ăn ở đâu, đi chơi ở đâu, rồi mua đồ ở đâu.
Bị cô lập theo cách này, những người có tâm lý yếu có thể sẽ rất dễ trở nên trầm cảm.
Nhưng từ nhỏ tôi đã gặp ma, tâm lý của tôi cũng không tệ. Họ phớt lờ tôi, tôi cũng phớt lờ họ.
Sự bình tĩnh của tôi đã khiến kế hoạch cô lập tôi của họ thất bại, cả ba người đều trông rất bực tức.
Thứ sáu, một chiếc Lamborghini đỗ dưới khu ký túc xá, anh chàng đẹp trai bước xuống xe, đứng đợi bên cạnh.
Chu Dĩnh bị mọi người vây quanh, đi ra khỏi ký túc xá, lên chiếc Lamborghini. Tiếng reo hò vang lên khắp nơi.
Tôi vừa kết thúc buổi học, vừa đúng lúc đi ngang qua, tôi dừng lại xem cảnh tượng này, giống như cảnh trong một bộ phim thần tượng.
Lý Thanh đứng gần đó để ý thấy tôi liền tiến lại gần khoe khoang: “Đồ nhà quê như cậu chắc không biết cái gì đâu, nhà Dĩnh Dĩnh giàu có nhưng cậu ấy lại rất tốt bụng. Người vừa rồi là anh trai cô ấy, anh ấy luôn yêu thương Dĩnh Dĩnh.”
Tôi khó hiểu nói: “Cô ấy được ưu ái thì có liên quan gì đến cậu không? Sao trông cậu có vẻ kiêu ngạo thế?”
Lý Thanh nghẹn họng.
Cuộc sống đại học mơ ước không ngờ lại như thế này.
Tôi hơi thất vọng nên đã thuê một căn nhà gần trường, dự định chuyển ra ngoài, đồng thời sẽ livestream.
Khi tôi muốn đi học ở một nơi xa nhà, bố mẹ không đồng ý nên đã c ắt chi phí sinh hoạt của tôi.
May mắn là tôi kiếm được tiền.
Để tránh việc học thần chú trong những năm qua, tôi đã cố tình giành hết thời gian để chơi game và biên tập một số video về trò chơi sandbox. Thật không ngờ, tôi lại trở nên nổi tiếng trên Internet.
Lợi dụng sự nổi tiếng, tôi trở thành người dẫn trò chơi trên nền tảng phát sóng trực tiếp.
Sau đó, tôi muốn thành lập một team, tình cờ gặp một nữ livestream khác tên là Goth Maomao. Cô ấy cực kỳ mạnh mẽ nên hai chúng tôi thường livestream chơi game cùng nhau để tăng độ hot, thu nhập cũng khá tốt.
Vừa lúc tôi chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa thì chuông cửa vang lên.
“Tôi ra ngay.”
Tôi ra phòng khách mở cửa. Ngoài hành lang không có ai.
Nhìn thoáng qua, tôi tưởng có người trêu chọc nên đóng cửa lại rồi quay vào nhà.
Sau khi đóng cửa, quay đầu lại, không biết từ lúc nào đã có mấy con quỷ đứng trong phòng khách!
Con thì g ãy cổ, con khác lại g ãy tay chân, con kia thì thè lưỡi!
“Ahhh!” Tôi hét lên sợ hãi.
“Chào cô, Hương Hương.” Quỷ lưỡi dài bước tới, lễ phép chào hỏi.
“Anh biết tôi à?” Tôi bị sốc.
Quỷ lưỡi dài nói: “Thức thần của cô không tin tưởng cô, sợ cô ở bên ngoài thân thiết với những con ma khác nên mới nhờ chúng tôi chăm sóc cô.”
Tôi: “……”
Gân xanh trên trán tôi nổi lên. Chúng đùa với tôi sao?