Tôi là thư ký mà Trần Triều ghét nhất, bị anh ta gọi là chó mách lẻo. Chỉ vì nhất cử nhất động của anh ta đều bị tôi mách với ba mẹ anh ta. Lúc say, anh ta tỏ tình với tôi nhưng bị tôi từ chối. Tối hôm đó, điện thoại tôi bị khủng bố tin nhắn.
[Em mách với mẹ tôi rồi à?]
[Em có thể đừng mách lẻo với họ mọi chuyện được không? Tôi hai mươi bảy tuổi rồi, không thể có bí mật riêng sao?]
[Tôi chỉ đùa thôi.]
[Thôi được rồi, tôi chỉ thích em một chút thôi.]
[Chơi trò lạt mềm buộc chặt?]
[Alo? Thư ký Khương? Nếu còn sống thì nhắn: Em yêu anh.]
1.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên nửa tiếng, ồn ào đến mức đầu tôi đau như búa bổ. Ngủ với con trai sếp đã đủ phiền phức, ai ngờ con trai sếp lại là kẻ không biết an phận. Tôi đang nghĩ cách thoát thân trong lúc Trần Triều tắm tận nửa tiếng.
“Trần Triều, anh không phải là đang khóc đấy chứ?”
Theo Trần Triều ba năm, tôi chưa từng thấy anh ta có bạn gái. Tên này không lẽ là lần đầu?
Vừa dứt lời, Trần Triều để trần nửa người trên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, chậm rãi bước ra: “Tôi khóc cái gì?”
“Chuyện tối qua em cũng sẽ mách với ba tôi chứ? Thư ký Khương?”
Nói vậy, tất nhiên rồi. Dù sao ăn cơm nhà ai thì nghe lời người đó. Nói rồi tôi lấy chiếc đồng hồ bấm giờ ra.
“Kể cả việc anh chưa đến ba phút cũng sẽ được báo cáo đầy đủ.”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi luôn cảm thấy thái dương của Trần Triều giật giật. Ngay sau đó, Trần Triều đột nhiên đè tôi xuống.
Sau khi sóng yên biển lặng, giọng nói lười biếng của Trần Triều vang lên bên tai: “Em còn mách với ông ấy nữa không?”
2.
Trần Triều ghét tôi, cả công ty đều biết. Chỉ vì tôi mách mọi chuyện với ba mẹ anh ta, anh ta gọi tôi là “vẹt”. Mối quan hệ của tôi và anh ta luôn tệ, sau một đêm tình càng thêm căng thẳng. Vừa mặc xong quần áo, đồng nghiệp Tiểu La liền nhắn tin.
[Chị, Trần tổng không nổi giận chứ?]
Tối qua có một tài liệu khẩn cấp cần Trần Triều ký tên rồi scan gửi đi. Không ai dám liên lạc với Trần Triều sau giờ làm việc. Cuối cùng, nhiệm vụ này rơi vào tay tôi.
[Không sao đâu chị Khương, dù sao chị cũng chọc giận Trần tổng không ít lần.]
Được mọi người cổ vũ, tôi cầm tài liệu gõ cửa phòng khách sạn của Trần Triều. Không biết tên này ăn nhầm thuốc gì, câu đầu tiên sau khi mở cửa là: “Hôn tôi.”
Sau đó tôi như bị pháo nổ, mơ màng hôn lên. Trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi dỗ dành anh ta ký hợp đồng và scan gửi đi. Nhìn tin nhắn của Tiểu La, cô ấy chắc chắn không tin tôi đã phải trả giá gì để có được hợp đồng.
“Nhắn tin với ai vậy?”
“Mẹ anh.”
Im lặng hai giây, sắc mặt Trần Triều có chút khó coi. Như thể tôi đã làm điều gì có lỗi với anh ta: “Thư ký Khương, em chỉ là làm việc cho họ, không phải bán nhân cách cho họ.”
Tôi coi như không nghe thấy lời khuyên của Trần Triều, ngược lại giả vờ suy tư: “Anh nói xem nếu mẹ anh biết em ngủ với anh, bà ấy có cho em tiền để em rời đi không?”
Dù sao cũng có rất nhiều người muốn quyến rũ Trần Triều, mẹ anh ta luôn dùng cách này để đuổi người. Không biết mẹ anh ta sẽ phản ứng thế nào khi biết tôi – cây cải thảo này đã húc đầu vào con heo này. Liệu có phải vì quan hệ hai nhà mà cho tôi thêm tiền không?
Tôi đang mải mê tưởng tượng thì bị đập vào đầu. Trần Triều ném cho tôi một xấp tiền: “Số tiền này mua thời gian của em, hôm nay đừng đến công ty.”
Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy mặt Trần Triều hơi đỏ, trông có vẻ hơi ngại ngùng.
“Em nghỉ ngơi đi.”
Không để ý đến sự bất thường của anh ta, tôi thành thạo đếm số tiền trên tay. Vừa đúng một trăm tờ, nghỉ phép một ngày có lương. Tuyệt vời.
Tôi nhổ một ít nước bọt vào ngón tay, đếm ba tờ: “Tiền vất vả đêm qua, mua chút đồ ăn ngon bồi bổ.”
3.
Tôi nghỉ ngơi hai ngày rồi trở lại công ty mới phát hiện Trần Triều bị điên. Anh ta vốn để râu, đột nhiên lại trở nên gọn gàng. Không chỉ không mặc bộ vest già nua như trước, mà kiểu tóc cũng trẻ trung hơn.
“Bất kể cô là ai, hãy tránh xa Trần Triều ra.”
Tôi nhảy tại chỗ ba vòng trước mặt người kia, miệng lẩm bẩm chú Đại Bi, cố gắng xua đuổi con quỷ dữ.
“Thần kinh.”
Trần Triều liếc tôi một cái rồi đi vào văn phòng. Đồng nghiệp bên cạnh ngây người: “Chuyện gì vậy? Trần tổng đang yêu à?”
Không phải là không có khả năng này. Lâu lắm rồi tôi đã phàn nàn về cách ăn mặc của Trần Triều, còn trẻ mà ăn mặc như bố tôi. Tôi chê anh ta quê mùa, anh ta nói tôi không hiểu.
“Mỏ non, việc lớn khó thành.”
Cho dù ba anh ta có năng lực, nhưng các công ty bên ngoài sẽ không dễ dàng tin tưởng năng lực làm việc của một cậu nhóc. Vì vậy, anh ta luôn ăn mặc như một người đàn ông trưởng thành, giống như một cán bộ lão thành.
Đột nhiên trở nên đẹp trai như vậy, tôi thật sự không quen. Hơn nữa nếu anh ta đang yêu, sao tôi lại không nhận được thông báo? Trần tổng cũng không thông báo cho tôi.