“Nương nương, người đừng quá buồn, trong lòng bệ hạ vẫn nhớ người, nói không chừng hai ngày nữa sẽ đến thăm người thôi.”
Ta thở dài, Thẩm Yến có tới hay không ta không thèm để ý, ta nghĩ mãi mà không rõ vì sao lâu như vậy ta cũng không thể mang thai, mà Cao Phi Tâm lại đột nhiên có, chẳng lẽ là ta có vấn đề?
Có đứa bé này, Cao Phi Tâm lại được sủng ái, thậm chí còn thịnh vượng hơn ngày xưa.
Trong hậu cung này, có một hoàng tử thật sự đáng tin cậy hơn bất cứ sự sủng ái nào.
9.
Thái hậu hạ chỉ tổ chức một bữa tiệc chào mừng sự ra đời của vị hoàng tử đầu tiên.
Thường ngày yến hội trong cung đều do Cao Phi Tâm một tay lo liệu, nhưng ý Thái hậu là nàng ta đang mang long thai không nên vất vả, lần này giao cho ta làm.
Nhưng Cao Phi Tâm không muốn, nàng ta mang long thai giành chiến thắng trước ta, nhưng nếu bởi vậy mà đánh mất quyền chấp chưởng lục cung, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?
Cho nên nàng ta thề son sắt rằng thân thể mình không đáng ngại: “Thái hậu vì hoàng tử trong bụng thần thiếp mà cầu phúc, thần thiếp cũng muốn bỏ ra một chút tâm lực của mình.”
Thái hậu nghe xong, cũng không cấm cản nữa. Những ngày kế tiếp, trong cung náo nhiệt vô cùng.
Trữ Tú cung ngày ngày người đến người đi, người của phủ Nội vụ hết đợt này đến đợt khác đưa đồ vào trong, bận rộn đến quên cả trời đất.
Ngày diễn ra yến tiệc, quan viên mệnh phụ trong kinh đều mặc y phục lộng lẫy đến tham dự.
Cao Phi Tâm cũng tỉ mỉ chăm chút vẻ ngoài, nhìn vào vô cùng toả sáng, rực rỡ.
Nàng ta đứng ở bên cạnh Thẩm Yến, cười tiếp nhận lời chúc mừng nịnh hót liên miên không ngừng của mọi người, ánh mắt liếc thấy ta, cằm khẽ hếch lên.
Ta cũng không tức giận, từ lúc ta tiến cung đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Nàng ta cho rằng không được coi trọng sẽ làm ta cảm thấy mất hết thể diện trước mặt mọi người, nhưng thật ra thể diện đối với ta mà nói có cũng được mà không có cũng không sao.
Biến cố phát sinh khi tân khách sắp ngồi vào chỗ, chỉ thấy một cung nữ vội vã nói nhỏ vài câu bên tai Cao Phi Tâm, thần sắc nàng ta lập tức thay đổi.
Sắp đến giờ nhưng không có động tĩnh khai tiệc, Thái hậu gọi người tới hỏi thăm.
Cao Phi Tâm ấp a ấp úng, vẻ mặt hoảng hốt.
Thái hậu liếc mắt một cái đã nhìn ra có gì không đúng, dùng giọng uy nghiêm nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay quan viên cả triều đều ở đây. Nếu xảy ra sai lầm làm mất mặt hoàng thất thì dù ngươi đang mang long tự, ai gia cũng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.”
Cao Phi Tâm quỳ xuống: “Bẩm, là nô tài phụ trách mua sắm lười biếng, nguyên liệu nấu ăn hôm nay đưa vào cung xảy ra chút sự cố……”
Thịt dùng thường ngày trong cung đều có người chuyên môn phụ trách ra ngoài cung mua, trường hợp như hôm nay lại xảy ra sai lầm, Thái hậu vừa nghe liền biết trong đó có gì không ổn.
Nhưng lúc này không phải là lúc điều tra chân tướng, làm thế nào để ổn định cục diện mới là việc cấp bách trước mắt.
Ngự thiện phòng bên kia là lúc chuẩn bị đồ ăn mới phát hiện có rất nhiều nguyên liệu không tươi bị trộn lẫn bên trong, đồ có thể dùng để nấu ăn không tới hai phần ba.
Ta đứng ra nói: “Thần thiếp có một cách có thể thử một lần. Ngoại trừ nguyên liệu được chuẩn bị cho yến tiệc hôm nay, thì các phòng bếp nhỏ của các cung ít nhiều đều có nguyên liệu dự trữ, hiện tại có thể lấy ra dùng đỡ.”
“Ngồi ở đại điện uống rượu thưởng nhạc khó tránh có chút nhàm chán, chi bằng chúng ta đổi một nơi khác. Trước đó vài ngày thần thiếp thấy trong ngự hoa viên có một chỗ khúc thuỷ lưu hương, ngồi đó thưởng rượu ngâm thơ cũng rất là thú vị.”
Thái hậu trầm ngâm một lát, gật đầu dặn dò làm theo lời ta.
Ánh mắt Cao Phi Tâm nhìn ta như đang bốc lửa.
10.
Yến tiệc kết thúc trọn vẹn, không xảy ra bất kì sự cố nào.
Mặc dù các tân khách có chút bối rối trước sự thay đổi địa điểm đột ngột giữa chừng, nhưng họ nhanh chóng bị thu hút bởi hình thức mới lạ của yến tiệc trong cung.
Rượu qua ba tuần, mọi người nhao nhao làm thơ chúc mừng, tranh nhau khoe tài.
Mà Cao Phi Tâm đã không còn hứng thú như trước, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo.
Chạng vạng tối, trong cung Thái hậu.
Thái hậu thủ đoạn cao siêu, rất nhanh đã cạy được miệng mấy cung nhân có liên quan.
Thái giám phụ trách mua nguyên liệu nghe Cao Phi Tâm phân phó, vì để tiết kiệm ngân lượng hắn đã chọn thương nhân bán rẻ hơn, lấy hàng không tươi lấp đầy vào.
Hỏi xong, Thái hậu cũng không lập tức lên tiếng mà nhìn về phía Thẩm Yến.
Sắc mặt hắn xanh mét, hiển nhiên là rất tức giận.
Cao Phi Tâm quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt: “Bệ hạ, không phải, thần thiếp là bị hạ nhân che mắt, thần thiếp không biết!”
Sau đó tiến tới quay đầu giận dữ mắng mỏ thái giám kia, giơ tay tát cho hắn một cái: “Cẩu nô tài, dám hắt nước bẩn lên người bổn cung!”
“Đủ rồi!” Thẩm Yến trầm giọng quát.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra yến tiệc lần này rất quan trọng, mặc dù thái giám muốn tham tiền, cũng sẽ không làm trắng trợn như thế, trách thì trách Cao Phi Tâm quá ngu xuẩn.
Nàng ta ỷ vào đứa nhỏ trong bụng nên liều một trận trau chuốt bản thân rạng rỡ hơn, thêm cả mấy ngày nay được mọi người tung hô, khiến nàng ta quên hết mọi thứ xung quanh.
“Nếu ngươi không chịu chủ động khai báo, vậy để ai gia nói hộ ngươi.”
Thái hậu đúng lúc lên tiếng: “Ngươi nói số bạc này không liên quan đến ngươi, nhưng theo ai gia biết, trong cung của ngươi gần đây có mua thêm không ít trang sức y phục, khen thưởng cung nhân cũng rất hào phóng, không biết số bạc này từ đâu mà có?”
Mỗi câu Thái hậu nói, sắc mặt Cao Phi Tâm lại càng thêm tái nhợt. Nói xong, Thái hậu lại đưa ra những chứng cớ vừa thu thập được.
Lần trước Cao Phi Tâm chủ động đề xuất cắt giảm một nửa chi phí trợ cấp lương thảo cho tướng sĩ tiền phương, nhưng nàng ta thường ngày xa hoa lãng phí quen rồi, trong tay rất nhanh đã không còn bạc.
Vì thế liền động tâm tư đến yến tiệc lần này, nàng ta cho rằng thần không biết quỷ không hay, không nghĩ tới lại xảy ra sai lầm như vậy.
“Bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp cũng là nhất thời hồ đồ.” Nàng ta ôm đầu gối Thẩm Yến khóc đến thương tâm.
Thẩm Yến lại bất vi sở động, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Nàng thật sự làm ta thất vọng, ta cho rằng nàng chỉ là được sủng slinh kiêu, nhưng nàng hiện tại đã thật sự thay đổi. Làm trẫm không còn nhận ra nữa, trẫm hiện tại không biết lời nàng nói cái nào là thật cái nào là giả.”
“Hôm nay nếu không nhờ Hoàng hậu, ta chẳng phải đã bị đại thần và gia quyến cả triều chê cười sao?”
Cao Phi Tâm sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, đáy mắt không giấu được oán hận: “Ta thay đổi? Còn ngươi thì sao? Ngươi vẫn là Thẩm Yến lúc trước sao? Sự lạnh lùng của ngươi những ngày này nghĩ rằng ta không thể nhìn thấy sao? Hồn của ngươi đã sớm không biết bị ai câu dẫn rồi!”
Thần sắc Thẩm Yến không thay đổi, ta lại nhận ra ánh mắt của hắn có một cái chớp mắt rơi vào trên người ta, giây tiếp theo hắn lạnh mặt nhìn về phía Cao Phi Tâm.
“Quý phi làm việc không chu toàn, không quản được thuộc hạ. Từ hôm nay trở đi, quyền chấp chưởng hậu cung chính thức giao cho Hoàng hậu. Cao quý phi chuyên tâm dưỡng thai trong cung, không có việc gì thì không được ra ngoài.”
Cao Phi Tâm rốt cuộc vẫn đang mang long tự, cũng không thể trách phạt quá nặng, nhưng lấy lại quyền trong tay nàng ta, còn bị cấm túc, đã hung hăng tát vào mặt nàng ta.
Nàng thê lương buông tay ra, miệng không biết đang thì thào tự nói cái gì.
11.
Thái hậu thưởng cho ta rất nhiều thứ, nói là khen thưởng ta.
Buổi tối Thẩm Yến cũng tới Phượng Loan cung. Hắn nắm tay ta: “Mấy ngày nay không đến thăm nàng, nàng có trách trẫm không?”
Ta lắc đầu: “Muội muội đang mang thai, bệ hạ ở cùng nàng là việc nên làm.”
Dưới ánh đèn, ánh mắt Thẩm Yến tối sầm, giọng nói mang theo vài phần nguy hiểm: “Thật sao?”
“Nếu là Phi Tâm, nàng ấy nhất định sẽ khóc lóc, giận hờn trẫm, không cho trẫm nhìn nữ nhân khác nhiều hơn một cái.”
“Bùi Cảnh Ninh, trong lòng nàng thật sự có trẫm sao? Lúc trước nàng nói, chỉ hy vọng ở trong hậu cung an ổn sống qua ngày, không mong cầu điều gì, hiện tại cũng vẫn như vậy sao?”
Ta bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm khiến cả người khó chịu, một lúc lâu mới gật gật đầu.
“Bệ hạ là phu quân của thiếp, nhưng người cũng là Thiên tử, thiếp từ ngày đầu tiên tiến cung đã biết, người không thể chỉ thuộc về một mình thiếp.”
Bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Yến xoa lên má ta, ta cố nén run rẩy trong lòng. Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng lần nữa, nói với ta chuyện khi còn bé của hắn.
Mẫu thân ruột của hắn cũng là sủng phi, năm hắn ba tuổi bởi vì bà ấy chọc giận tiên hoàng nên bị nhốt vào lãnh cung.
Dưới gối tiên đế không thiếu Hoàng tử, cho nên hắn cũng bị đưa vào lãnh cung, trở thành Hoàng tử bị thất sủng, không được chào đón.
liền mang theo hắn, cũng biến thành trong lãnh cung không người chào đón thất sủng hoàng tử.
Trong cung quen nâng cao đạp thấp, lúc mẫu phi hắn được sủng ái cũng gây thù rất nhiều, cuộc sống của hai mẫu tử họ không hề dễ chịu, một ngày ba bữa là cơm thiu rau nguội, mùa đông ngay cả than lửa cũng không có.
Rất nhanh, mẫu phi hắn bệnh nặng, không qua nổi. Thẩm Yến năm tuổi trông coi thi thể qua một đêm.
Sau đó, hắn một mình một người bị quên lãng tại lãnh cung, chịu đói chịu lạnh là bình thường, suýt chút nữa đã đi cùng mẫu phi hắn, là tiểu cung nữ Cao Phi Tâm cứu hắn.
Nàng len lén đưa thuốc đưa thức ăn cho hắn, một cái bánh bao của mình cũng chia một nửa cho hắn, dựa vào sự thông minh tài trí che chở hắn không bị cung nữ thái giám khác bắt nạt, cùng hắn vượt qua đoạn thời gian gian nan nhất.
Thẩm Yến cũng không chịu thua kém, hắn chịu tủi nhục suốt nhiều năm, tích lũy được nhiều kinh nghiệm, bày mưu để hắn lọt vào mắt Hoàng hậu, cũng chính là Thái hậu hiện tại.
Hoàng hậu dưới gối không có con, thuận lý thành chương đem Thẩm Yến nuôi dưới tên mình.
Nhắc tới đoạn chuyện cũ không muốn nhắc tới này, giọng Thẩm Yến rầu rĩ. Ta im lặng lắng nghe, đáy lòng tự hỏi hắn có ý gì.
“Đúng như trẫm đã nói, Phi Tâm có đại ân với trẫm, cho dù như thế nào trẫm cũng không thể phụ lòng nàng ấy, điều này có thể khiến nàng ấm ức, nàng có nguyện ý hiểu trẫm không? Trẫm hy vọng nàng có thể luôn ở bên trẫm, nàng sẽ là thê tử duy nhất của trẫm.”
Hắn bình tĩnh nhìn về phía ta. Ta sửng sốt vài giây, nở nụ cười: “Là phúc phần của thần thiếp.”
12.
Ta bắt đầu bận rộn, sự vụ trong cung rườm rà, lúc ta ở nhà mặc dù học được một ít cách quản gia, nhưng thực tế với lý thuyết vẫn khác xa.
Vì thế ta chỉ có thể giữ vững tinh thần gấp vạn lần, mỗi ngày đốt đèn đến khuya, còn thường thường đi thỉnh giáo Thái hậu, hỏi đến mức Thái hậu cũng nhịn không được trêu chọc ta càng ngày càng giống con quay.
Nhưng vẫn xảy ra biến.
Hài tử của Cao Phi Tâm đã không còn. Nguyên nhân có chút khiến người ta khó mở miệng.
Sau khi Cao Phi Tâm bị cấm túc, Thẩm Yến nhớ tới hài tử trong bụng nàng ta, thỉnh thoảng đi thăm nhưng chưa bao giờ qua đêm, cũng không biết vì sao hôm nay lại ở lại.
Mà lúc hai người động tình, Cao Phi Tâm đột nhiên đau bụng, hạ thân máu chảy không ngừng.
Khi thái y chạy tới, đứa nhỏ đã không giữ được.
Lúc ta chạy tới, Thẩm Yến ngồi ở đó vẻ mặt hối hận, nhìn thấy ta, biểu tình trên mặt hắn vô cùng đặc sắc.
Ta ân cần tiến lên: “Bệ hạ hẳn rất sợ hãi, muội muội có sao không?”
Thẩm Yến: “Nàng ấy vừa tỉnh, lại khóc ngất đi.”
Ta iếc nhìn sự hỗn loạn bên trong, lên tiếng an ủi: “Bệ hạ xin đừng quá đau buồn, giữ gìn long thể vẫn quan trọng hơn.”
Thẩm Yến thì thầm: “Trẫm biết rõ nàng có thai trong người, cũng chẳng biết vì sao lại không kiềm chế được, hài tử, hài tử cứ như vậy mà mất.”
Ta nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, ra hiệu cho Đông Chi.
Sau khi Cao Phi Tâm tỉnh lại, luôn khóc rống không ngừng điên cuồng. Thẩm Yến vẫn luôn ở bên cạnh nàng ta.
Ta dẫn thái y đi vào, Cao Phi Tâm tựa vào ngực Thẩm Yến. Thẩm Yến đang cho nàng ta uống thuốc, vẻ mặt nàng ta thẹn thùng.
Nhìn thấy ta, Thẩm Yến đặt bát xuống, Cao Phi Tâm nằm trong lòng hắn lộ vẻ không vui.
“Nàng đến đây để làm gì?”
Ta ý bảo thái y tiến lên: “Mong bệ hạ thứ tội, chuyện Quý phi sinh non, trong lòng thần thiếp có hơi nghi ngờ, cho nên tự chủ trương sai người đi tra xét sinh hoạt và ăn uống thường ngày của Quý phi trong khoảng thời gian này.”
“Có chuyện, thần thiếp không thể không đến nói cho bệ hạ, đêm người đến thăm Quý phi, hương được đốt trong cung của nàng là Ngưng Lộ Hương, tác dụng của hương này là thúc giục nam tử động tình.”
Thẩm Yến ngẩn ra, lập tức hất mạnh bát đĩa trước mặt xuống đất, chỉ vào Cao Phi Tâm: “Ngươi, ngươi thật ác độc, ngay cả con của mình cũng lợi dụng!”
Cao Phi Tâm liều mạng lắc đầu: “Thần thiếp không có, thần thiếp bị oan!”
Thái y mở miệng: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần đã kiểm tra, hương trong cung Quý phi, đúng là Ngưng Lộ Hương.”
Cao Phi Tâm chỉ về phía ta: “… Là nàng ta! Nàng ta muốn hại thần thiếp, hại hài tử của thiếp! Bệ hạ, người đừng bị con tiện nhân này che mắt!”