1.
“Ngày hè nóng bức khó chịu, đại tỷ và nhị tỷ đi bố thí ở đầu đường không tránh khỏi mệt nhọc, chẳng bằng ăn chút sữa đậu đỏ này để giải nhiệt đôi chút ?”
Muội muội đẩy chiếc bát sứ tới trước mặt ta.
Ta nhìn nàng ta, uống một hơi cạn sạch.
Nửa tiếng sau, tỳ nữ bên viện đại tỷ đến tìm ta.
Nàng ta mở cửa, phát hiện ta đang nằm trên giường, mặt nổi đầy phát ban.
Rất nhanh, việc ta bị bệnh lan truyền khắp phủ.
Đại tỷ đích thân đến phòng thăm ta.
Thấy vừa đến lúc, ta vội nhào vào lòng tỷ ấy khóc lóc:
“Đại tỷ, muội sẽ không bị hủy dung chứ?”
Rõ ràng ta thấy tỷ ta khinh thường nhếch mép, nhưng trước mặt hạ nhân trong phủ lại là bộ mặt Bồ Tát.
Tỷ ấy nói: “Nữ nhân có tấm lòng lương thiện mới là đẹp, nên muội hãy chú trọng đức hạnh của mình, việc hủy dung chỉ là việc nhỏ nhặt, không đáng lo.”
Ta cúi đầu không nói, che giấu nụ cười lạnh lùng bên khóe môi.
Nếu thật sự như vậy, tại sao tỷ lại dùng sữa tươi rửa mặt, lại dùng hoa tươi tắm hàng ngày ?
“Nhưng nếu như vậy, nhị tỷ không thể đi cùng đại tỷ đi bố thí ở phố Tây rồi?”
“Bố thí là chuyện của lòng thành, là nhị muội hay ngươi đi cũng không sao.”
Cứ như vậy, tam muội thay ta đi cùng đại tỷ.
Trước khi xuất phát, tam muội ghé sát tai ta cười nhạo:
“Nhị tỷ, tỷ đúng là đồ ngốc phúc mỏng, đến chuyện ăn uống quan trọng thế mat cũng không để ý, đáng bị ta cướp mất cơ hội xuất hiện trước mặt Thái tử!”
Ta mỉm cười, không nói gì.
Cái phúc lớn này, có ban cho thì ta cũng không dám nhận.
Đến khi nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa biến mất, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
2.
Kiếp trước cũng diễn ra như vậy.
Nghe nói Thái tử ở phố Tây cứu trợ thiên tai, thứ muội liền thiết kế bỏ đậu vào sữa đường đỏ của ta, khiến ta nổi mẩn đỏ không thể ra ngoài.
Ta biết tính cách của thứ muội, nên không trúng kế.
Nhưng không ngờ, vỉ để thu hút sự chú ý của Thái tử, đại tỷ lại cố ý ban phát vàng lá cho những kẻ ăn xin ở đó.
*Quy tắc đặc biệt: Khi ra ngoài, không được khoe của.*
Huống chi, khu vực này tụ tập nhiều nạn dân của thiên tai hỗn loạn.
Ta có lòng tốt khuyên bảo, lại bị đại tỷ lớn tiếng trách mắng:
“Ta biết ngươi là thứ nữ, bình thường yêu thích nhất là vàng bạc châu báu. Nhưng loại vật tầm thường như vàng bạc, sao có thể so sánh với mạng người?”
Vừa dứt lời, liền có thư sinh khen ngợi:
“Đây là tiểu thư nhà ai vậy, quả thật là người có tấm lòng Bồ Tát.”
Đại tỷ muốn lên làm Thái tử phi, tự nhiên không để mắt tới loại người phàm tục này, chỉ nói:
“Tiểu nữ ra ngoài chỉ để bố thí, không phải để kết giao công tử, cầu lấy duyên phận.”
Những lời này, thành công thu hút sự chú ý của các công tử có mặt.
Cũng thu hút bọn sơn tặc ẩn náu trong đám nạn dân.
Trên đường về phủ, chúng ta bị bọn sơn tặc phục kích.
Những tên cướp hung tợn, g.i.ế.c người như ngóe.
Đại tỷ sợ hãi, mất hồn mất vía.
Ta là thứ nữ trong phủ, khế ước bán thân của di nương còn nằm trong tay đại phu nhân.
Nếu ta không đưa được đại tỷ bình an trở về, chắn chắn ta và di nương sẽ không thể sống nổi.
Ta liền cùng đại tỷ đổi quần áo, ném tỷ ấy xuống xe ngựa, còn ta một mình lái xe.
Bị bọn cướp đuổi cùng g.i.ế.c tận, ta bị ép rơi xuống vách đá.
Vì để sống sót, ta buộc phải nhảy xuống.
Sau khi sống sót trở về phủ, lại bị đánh năm mươi gậy.
Chỉ vì lúc ném đại tỷ xuống xe ngựa, ta vô tình làm rách váy của đại tỷ.
Vết thương của ta bị thối rữa, đại tỷ lại không cho đại phu chữa trị, muốn ta nhớ kỹ bài học này.
Thật nực cười.
Khi đại tỷ ném bạc cho kẻ ăn mày, chẳng phải nói mạng người là quan trọng sao?
Sao mạng của kẻ ăn mày là mạng, còn ta thì không phải là mạng à?
Vết thương của ta bị hoại tử, ta ôm đau đớn mà chết.
Khi mở mắt ra, ta được sống lại.
Lần này, ta cố ý uống bát sữa đường đỏ làm ta nổi mẩn.
Chỉ hy vọng, đại tỷ ch.ết không quá thê thảm nha.