3
Trước sự chứng kiến của mọi người, thế tử gia đầy máu me đã được cứu ra từ trong đám cháy, còn vớt tiểu thư của phủ từ trong bể nước.
Bị hủy danh tiếng là không tránh khỏi.
Cha thiên vị, đầu tiên là che mặt Thôi Vân Dao lại nhưng lại lớn tiếng gọi tên ta.
Một cái nồi phân đổ lên đầu ta, một thứ nữ, rằng ta lén lút gặp gỡ riêng tư với người khác nhưng bị kẹt trong đám cháy, liên lụy đến thế tử bị xà nhà đập gãy hai chân và bỏng hết cả lưng.
Danh tiếng của hai nhà Thôi và Vu, đương nhiên là giữ được.
Nhưng điều gì đang chờ đợi ta?
Vì ta không có ai chống lưng, bị hủy danh tiếng và làm thế tử gia bị thương, chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục, chết không có chỗ chôn.
Chỉ tiếc, cha ngàn tính vạn tính cũng không tính được đến chuyện ta sẽ xuất hiện trong yến tiệc.
Còn vừa khéo cứu được Vu lão phu nhân, được bà ta chọn làm vị hôn thê cho cháu trai mình.
“Con và tỷ tỷ cũng có vài phần giống nhau, phụ thân nhận nhầm, cũng là điều dễ hiểu.”
Kế hoạch của cha không thành, ngược lại còn bị ta đóng đinh Thôi Vân Dao lên cột nhục nhã.
Ông ta tức giận không kìm chế được, ném một bát trà vào đầu ta:
“Vì sao ngươi không chạy đến đám cháy ở hoang viện? Người của A Dao đã tìm đến ngươi đầu tiên, ngươi vì danh tiếng của tỷ tỷ, tính mạng của thế tử, cũng không nên khoanh tay đứng nhìn.”
Nhìn phụ thân tức giận đến đỏ cả mắt, ta chịu đựng bát trà kia đập xuống, sau đó mang theo vẻ chật vật, giả vờ ấm ức nói:
“Thúy Trúc chưa từng nói tỷ tỷ cũng bị kẹt trong đám cháy lớn, nếu con biết tỷ tỷ cũng ở trong Phương Phi Viện, dù có liều mạng cũng phải xông vào cứu nàng.
“Nhưng thế tử là nam tử ngoại tộc, phụ thân coi trọng nhất là danh tiếng và thể diện, con vì danh tiếng của phủ, cũng tuyệt đối không thể một mình đi cứu người. Ai ngờ, khi con đi tìm mẫu thân cầu cứu, lại gặp Vu lão phu nhân bị nghẹn đờm.
“Hoang viện còn có phụ thân, Vu lão phu nhân nhưng lại đang ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu là phụ thân, giữa việc thế tử bị thương và Vu lão phu nhân mất mạng, người sẽ chọn thế nào?”
Thần sắc phụ thân cứng đờ.
Vu gia và Tạ gia, đều là những gia tộc quyền quý mà ông không thể đắc tội.
Vết thương của thế tử còn chưa có kết luận nhưng trước sự chứng kiến của mọi người, nếu Vu lão phu nhân chết trong hậu viện nhà mình mà không được cứu chữa kịp thời, chính là nhà mình đãi khách không chu đáo.
Đã mời Vu lão phu nhân bị ho không dứt đến thì phải chuẩn bị sẵn phủ y chuyên khoa.
Là sự sơ suất của đích mẫu, là sự hồ đồ của Thôi Vân Dao, liên quan gì đến ta.
Phụ thân thở phào nhẹ nhõm:
“Có thể gả vào nhà như Vu gia, là vận may của ngươi.
“Nhưng ngươi đã mang họ Thôi liền chớ quên cùng Thôi gia đồng khí liên chi.”
Phụ thân không truy cứu nữa nhưng đích mẫu không muốn buông tha ta.
4
Bà ta hận ta tự ý hủy hoại danh tiếng và tiền đồ của Thôi Vân Dao, phạt ta quỳ ở từ đường chép sách.
Nhưng tin tức Tạ Chiêu bị gãy cả hai chân, nửa đời sau sẽ không thể đi lại bình thường, vẫn chui qua khe tường, truyền đến tai ta.
Thôi Vân Dao vì bị nhiễm lạnh, không ra khỏi hậu viện.
Nhưng trong mắt người nhà họ Tạ, chính là nàng đang trốn tránh và thoái thác nỗi đau của Tạ Chiêu.
Hầu phủ hận nhà họ Thôi thấu xương.
Ngay cả cô của Tạ Chiêu, hiện là Đức phi nương nương trong cung, cũng gọi đích mẫu đến uống trà cả một ngày.
Nghe nói khi đích mẫu trở về phủ, hai chân run rẩy, gần như không đứng vững.
Chắc hẳn, cũng quỳ đủ lâu.
Bất đắc dĩ, đích mẫu ngày ngày dẫn theo Thôi Vân Dao chưa khỏi bệnh đi thăm Tạ Chiêu, lấy ra mười phần thành ý.
Nhưng Tạ mẫu cường thế, Tạ muội chua ngoa, không chấp nhận.
Những lời nhục mạ, sỉ nhục và bạo lực lạnh lùng mà kiếp trước áp đặt lên ta, giờ đây đều đổ hết lên đầu Thôi Vân Dao.
Thôi Vân Dao được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy, sau khi trở về phủ liền ôm đích mẫu khóc nức nở:
“Muốn ta gả cho tên què mặt hỏng? Ta không muốn.
“Mẫu thân thấy không? Vết sẹo trên mặt Tạ Chiêu thật đáng sợ, chỉ cần nhìn một lần thôi là con sẽ phải gặp ác mộng mỗi đêm.
“Con sai rồi, con thật sự sai rồi.
Phụ thân thương A Dao nhất, phụ thân nghĩ cách cho A Dao đi.”
Tình yêu thề non hẹn biển kiếp trước, hóa ra cũng có thể tan thành mây khói trên một khuôn mặt bị hủy hoại.
Ta cười lạnh trong lòng nhưng chỉ ở trong viện của mình, cúi đầu làm giày dép và quần áo cho Vu lão phu nhân.
Phụ thân nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, thậm chí vì vẻ ngoài thờ ơ của ta mà ném rổ kim chỉ của ta:
“Có thời gian rảnh rỗi làm mấy thứ đồ nát này, sao không nghĩ cách nhiều hơn cho tỷ tỷ của ngươi.”
Ta nhặt chiếc áo thêu trên đất lên, nhẹ nhàng phủi sạch bụi bặm:
“Thế tử yêu tỷ tỷ, sao có thể nỡ hủy hoại nàng.
“Nếu hắn nguyện ý không so đo với tỷ tỷ thì dù nhà họ Tạ có tức giận thế nào, cũng không thể tiếp tục truy cứu.
“Tỷ tỷ không phải vẫn luôn biết cách nắm thóp hắn hay sao.”
Phụ thân vẫn không nỡ từ bỏ quyền thế của nhà họ Tạ, vẫn còn do dự.
Nhưng đích mẫu lại đóng đinh đóng cột:
“Có nhà họ Tô ta ở đây, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng có thể gả được, nhà họ Tạ thì tính là gì.”
Đích mẫu không nói sai, muội muội của bà ta là Tô quý phi hiện đang được thánh sủng, nếu cầu xin ban hôn cho Thôi Vân Dao, cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng tiền đề là, hai nhà Thôi Tạ phải lui hôn một cách đàng hoàng.
Đích mẫu thưởng cho ta một nắm hạt dưa bạc:
“Ngày mai, ngươi sẽ cùng A Dao đến nhà họ Tạ.”
Rõ ràng là ta đang giúp bà ta nhưng bà ta lại muốn hại ta.
Nhưng không sao, con dao của bà ta, cuối cùng cũng sẽ đâm vào chính con gái bà ta.
5
Đích mẫu để lại cho chúng ta cơ hội ở riêng, hẹn những người nhà họ Tạ ra đình hồ uống trà.
Lúc đi, bà ta liếc mắt ra hiệu với Thôi Vân Dao, ta đều nhìn thấy hết.
Nàng ta còn không biết, kế hay của mình sẽ gây ra hậu quả gì.
Người nằm như con tằm trên giường bệnh là Tạ Chiêu, hai chân dài được băng bó như cái thùng nước.
Thật chật vật và tiều tụy.
Một tấm lưng, vì bị lửa từ cửa sổ gỗ cháy qua, da thịt nứt nẻ.
Nhìn khuôn mặt từng được mọi người ở kinh thành khen ngợi là phong lưu vô song, giờ đây không còn nguyên vẹn, chỉ còn lại sự dữ tợn.
Ta trốn sau lưng Thôi Vân Dao, chỉ còn lại tiếng cười lạnh.
“A Chiêu, chàng khỏe hơn chút nào chưa?”
Thôi Vân Dao không quên mục đích hôm nay, yếu ớt lau nước mắt:
“Đều tại thiếp không tốt, nếu thiếp có thể dũng cảm hơn, đứng ra che chắn cho thế tử thì có lẽ… có lẽ thế tử sẽ không ra nông nỗi như ngày hôm nay.”
Tạ Chiêu tuy không còn tính tình tốt như trước nhưng vẫn đối xử với Thôi Vân Dao bằng giọng điệu dịu dàng:
“Nói bậy rồi, ta sao nỡ để nàng chịu khổ như vậy, chi bằng móc tim ta ra đi.
“A Dao, chỉ cần nàng mãi không thay lòng với ta thì chút thương tích này, ta có thể chịu đựng được.”
Bàn tay che khăn tay của Thôi Vân Dao khựng lại, rồi khóc dữ dội hơn:
“Nhưng… nhưng thiếp đã bị hủy hoại danh tiếng, đã bị phụ thân ghét bỏ thì làm sao có thể xứng với thế tử?
“Chàng đừng nói những lời như đẩy thiếp vào chảo dầu nữa. Chàng không biết bên ngoài người ta đàm tiếu về thiếp thế nào, mẫu thân và muội muội của chàng lại khinh thường thiếp ra sao. Thiếp sống không bằng chết.”
Nàng ta chuyển hướng, nhắm vào ta:
“Cùng là con gái nhà họ Thôi nhưng thời thế khác nhau. Nàng ta có ơn với phủ Thượng thư, là cô nương tốt mà mọi người ở kinh thành đều khen ngợi.
“Hơn nữa, tâm ý của nàng ta đối với thế tử, cũng không kém gì thiếp.
“A Chiêu, vì thể diện của hai nhà, chúng ta tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện lén lút tư tình.”
Tạ Chiêu mặt tái mét, nhìn Thôi Vân Dao khóc đến nỗi gần như không thở được, lại không thể nói nên lời.
Thôi Vân Dao đã đánh giá thấp tình yêu của Tạ Chiêu dành cho nàng ta.
Tạ mẫu và muội muội của Tạ Chiêu sở dĩ đối với Thôi Vân Dao hận thấu xương, chính là vì sau khi Tạ Chiêu biết mình bị hủy dung đã muốn hủy hôn ước với Thôi Vân Dao.
Hắn không muốn để người mình yêu trở thành trò cười trong miệng người khác.
Lòng tự trọng và kiêu hãnh của hắn, càng không cho phép hắn ngày ngày mang bộ dạng xấu xí này đến trước mặt người trong lòng.
Chỉ là cuối cùng, hắn đã đánh giá quá cao người trong lòng của mình.
Phụ thân mưu quyền, đích mẫu mưu lợi, Thôi Vân Dao chỉ muốn leo cao.
Bọn họ đều không nhìn thấy, tình cảm không chút mưu đồ, mới là thứ đáng quý nhất.
Đáng tiếc, mười năm thâm tình của Tạ Chiêu, hôm nay mới biết là đã bị cho chó ăn.
“Ta đi nấu cho thế tử một bát thuốc, muội muội hôm nay hãy học cách thay thuốc trên lưng cho thế tử.”
Thôi Vân Dao chạy trối chết.
Tạ Chiêu mặt xám như tro, nhìn theo Thôi Vân Dao ngẩn ngơ.
Dường như không thể chấp nhận được, ngay cả tay hắn cũng run rẩy, cả người tan vỡ lại đáng thương, khiến người ta đau lòng.
Nhưng ta không định bỏ qua cơ hội tốt để rắc muối vào vết thương:
“Đừng nhìn nữa, nàng ta đã vất vả lắm mới chạy thoát, sao còn muốn quay lại.”