13
“Nhìn xem, giữa xe được khoét rỗng, khi ngươi muốn đi vệ sinh, cũng không cần phiền phức, chỉ cần cởi quần là được.
“Dù sao ngươi cũng sẽ làm tỷ phu của ta, đây coi như là quà mừng.”
Tạ Chiêu cảm thấy bị sỉ nhục, dùng hết sức bình sinh đẩy xe lăn của ta xuống đất, rồi nước mắt nước mũi giàn giụa gào thét với ta.
Ta cách hắn ba trượng, đợi đến khi hắn mệt đến thở hổn hển, mới phủi phủi váy áo, thở dài nói:
“Ta cũng là một lòng tốt, ngươi không thích cũng không nên giày xéo tấm lòng của ta như vậy.”
Hắn cứng đờ cả người, nhớ lại câu nói này.
Đó là lúc Thôi Vân Dao tặng ta mặt nạ, ta vứt đi, hắn đã mắng ta như vậy.
Giờ đây ta nguyên vẹn trả lại cho hắn:
“Sau này vẫn nên ít ra ngoài thì hơn, bộ dạng của ngươi như vậy, dọa sợ trẻ con bên đường thì không tốt.”
Hắn bị ta trả lại những lời nói của hắn mà sụp đổ:
“Nàng đang trách ta cưới A Dao sao?
“Thời Nghi, rõ ràng nàng yêu ta nhất, nàng nguyện ý vì ta mà trả giá tất cả. Ngay cả khi ta và tỷ tỷ nàng lén lút gặp riêng, nàng cũng nguyện ý nhẫn nhịn làm bia đỡ đạn cho chúng ta. Sao bây giờ nàng lại thành ra như vậy? Tại sao…”
“Bởi vì con chó bị các ngươi dắt đi này, không muốn bị dắt nữa. Huống hồ, ngươi có A Dao mà ngươi yêu nhất, sao còn nhớ đến ta?”
Một câu nói của ta khiến cảm xúc sụp đổ của Tạ Chiêu sống lại:
“Vậy nên, nàng chỉ là ghen tuông thôi sao? Nàng vẫn yêu ta đúng không?”
Ánh mắt hắn sáng lên, vội vàng nhìn ta.
Khi ta quay người bỏ đi, hắn vẫn không ngừng gọi:
“Thời Nghi, Thời Nghi đừng đi, nàng mau trả lời ta.”
Với một kẻ não tàn như vậy, ta không trả lời được.
Nhưng hắn lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Thôi Vân Dao.
Hắn dùng đủ mọi cách để hành hạ nàng.
14
Chúng ta cùng xuất giá, con bệnh của nhà họ Vu ít nhất cũng cho người mang canh sâm đến đón ta.
Nhưng thế tử tàn phế của nhà họ Tạ lại chỉ phái một con gà trống đến để cưới Thôi Vân Dao.
Dù cho tức giận đến mấy nhưng khi con gái mình cuối cùng cũng rơi vào tay người khác, bà ta cũng không dám làm ầm ĩ.
Đêm tân hôn, Vu Minh Dương nhớ lời dặn của thần y, tu thân dưỡng tính, kiềm chế dục vọng, sớm uống một bát canh an thần rồi nằm vật ra giường.
Còn Tạ Chiêu lại dùng những thứ mà kiếp trước đích mẫu dùng để đối phó với di nương của ta để đối phó với Thôi Vân Dao.
Kiếp trước, nha hoàn Tạ gia chết dưới tay bọn họ, kiếp này lại trở thành nội ứng của ta, kể hết cho Tạ Chiêu nghe chuyện di nương của ta bị vu oan thông dâm, bị đích mẫu hành hạ ba ngày ba đêm rồi bị đánh chết.
Tạ Chiêu cho rằng Thôi Thời Nghi ta vẫn còn tình cảm với hắn, chỉ là hận hắn kiếp trước vì Thôi Vân Dao mà phụ bạc ta.
Hắn cho rằng, chỉ cần trút hết sự trả thù lên người Thôi Vân Dao, ta sẽ tha thứ cho hắn.
Đêm đó, phòng tân hôn của Tạ gia liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Ta vẫn nhớ như in, qua cánh cửa khép hờ, di nương của ta bị đè xuống đất như thế nào, bị những hình cụ cực kỳ nhục nhã và tàn nhẫn đâm xuyên qua thân thể như thế nào, máu tươi từ chỗ kín chảy lênh láng trên sàn.
Lúc đó, đích mẫu ôm Thôi Vân Dao, cười tủm tỉm nhìn ta đang sợ choáng váng:
“Đây chính là kết cục của những nữ nhân không ngoan ngoãn, Thôi Thời Nghi, ngươi hiểu chưa?”
Ta thu hết gai nhọn trên người, ngoan ngoãn lớn lên trong viện của tổ mẫu.
Ngay cả khi con mèo duy nhất của ta bị lột da rút gân, ta cũng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, trốn trong góc không một bóng người mà rơi lệ.
Ta muốn sống, ta phải ngoan ngoãn, ta phải học cách nhẫn nhục chịu đựng, không được đòi hỏi gì cả.
Nhưng Tạ Chiêu lại xuất hiện vào lúc đó.
Những thứ hắn tặng cho đích tỷ, hắn đều tặng ta một phần, ngay cả khi hắn mời đích tỷ đi ngắm hoa ngắm trăng, hắn cũng gửi thiệp mời cho ta.
Thậm chí khi hắn tặng vòng ngọc cho Thôi Vân Dao, hắn cũng tặng trâm vàng cho ta.
Hắn nói, Thôi Thời Nghi chính là Thôi Thời Nghi, những gì thuộc về Thôi Thời Nghi thì người khác không thể cướp đi được.
Một người chưa từng được yêu thương thực sự, chỉ cần nhìn thấy một ngọn lửa từ xa cũng tưởng đó là mặt trời của mình.
Dù có phải lao đầu vào lửa, cũng chẳng màng đến điều gì.
Nhưng đến cuối cùng, hóa ra chỉ là một trò đùa dắt chó đi dạo để hắn làm vui lòng người trong lòng.
Nước mắt rơi xuống, ta vội lau đi:
“Xem này, khi không còn cầu xin tình yêu, con người ta sẽ có một lòng dũng cảm không gì phá vỡ được.
“Trong cả kinh thành này, còn ai có thể tự tại hơn ta chứ.”
Trung tâm nha hoàn liên tục gật đầu:
“Thế tử bây giờ như phát điên rồi, chỉ sợ ngày tháng sau này của Thôi đại tiểu thư sẽ không dễ chịu gì đâu.”
Nàng ta không dễ chịu, đích mẫu không dễ chịu, ta sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Khi từng chậu nước máu được đổ ra, tất cả mọi người trong nhà họ Tạ đều cảm thấy hả hê.
Đây, chỉ mới là bắt đầu thôi.
15
Ba ngày lại mặt.
Vu Minh Dương vì ta đã đồng ý đợi đến khi hắn khỏe lại sẽ đem hết nha hoàn bên cạnh tặng cho hắn nên hắn đối xử với ta đặc biệt ân cần.
Những gã nam nhân lêu lổng trong chốn bụi hoa, giỏi nhất chính là lấy lòng nữ tử.
Những lời dịu dàng ân cần, những cử chỉ chu đáo tỉ mỉ, giống như những chiếc bàn là nóng đỏ, làm đỏ mắt Tạ Chiêu và Thôi Vân Dao.
Thôi Vân Dao tiều tụy hốc hác, sự kiêu ngạo tươi tắn ngày nào giờ chỉ còn lại một màu đen kịt dưới đôi mắt thâm quầng.
Ngay cả đích mẫu khi sờ tay nàng ta cũng giật mình thon thót.
Đích mẫu tất nhiên nhìn ra được có điều không ổn, mượn cớ nói chuyện riêng tư, đưa ta và Thôi Vân Dao ra sau viện.
Ta bị ném dưới gốc cây hồi lâu, Thôi Vân Dao mới đỏ hoe mắt đi ra.
Chúng ta đứng song song, ta dùng giọng chỉ hai người chúng ta nghe được hỏi:
“Tỷ tỷ không khỏe sao? Sao dáng đi lại kỳ quái thế? Chẳng lẽ đêm tân hôn thế tử quá phóng túng?
“Về phương diện quan tâm thê tử, thế tử có thể học hỏi phu quân ta. Phu quân ta tuy tiếng xấu đồn xa nhưng thật sự là chiều thê tử vô cùng.
“Ở Vu gia, ta chưa từng bị lập quy củ nào, ngay cả đồ bổ trong cung cũng không biết đã đưa vào viện ta bao nhiêu.
“Dù vậy, chàng vẫn cảm thấy đã phụ ta. Tỷ tỷ xem, chiếc vòng gia truyền trên tay ta, nặng đến nỗi ta không nhấc nổi tay.
Ta cười sảng khoái, từng câu từng chữ đâm vào vết thương của Thôi Vân Dao.
Ban đêm Tạ Chiêu hành hạ nàng khổ sở không nói nên lời nhưng ban ngày Tạ mẫu lại lập quy củ cho nàng, đứng cả nửa ngày mới được nghỉ thì muội muội của Tạ Chiêu lại đến gây sự.
Nàng ngày ngày chịu giày vò, khổ sở không nói nên lời.
Còn hạnh phúc của ta, càng giống như muối rắc vào vết thương của nàng, khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, ta vuốt ve trâm cài trên đầu do hoàng thượng ban tặng, tươi cười nói:
“Cho nên, đích thứ gì chứ, tôn quý gì chứ, rốt cuộc cũng không bằng mạng số.
“Ta chính là số mệnh phú quý, không ai cướp được.”
Ta không để ý, vung tay áo đi trước.
Thôi Vân Dao nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng lưng ta mà xé nát chiếc khăn tay.
Nàng giống như từ nhỏ đến lớn, thấy ta hơi được lợi, liền muốn hủy hoại tất cả của ta.
Mãi đến sau khi ăn cơm, phụ thân mời mọi người đến phòng trà.
Cơ hội của nàng đã đến.
16
Tạ Chiêu bị phụ thân kéo đi đánh cờ, từng lời từng chữ đều hạ mình cầu xin thế tử nể tình thế giao, đối xử tử tế với bảo bối của ông ta.
Còn ta, một thứ nữ, ở cùng với người mà ông ta khinh thường là Vu Minh Dương, ông ta cũng chẳng thèm để ý.
Phu quân mình thì mình thương, trong ánh mắt nồng nhiệt mà Tạ Chiêu liên tục nhìn sang, ta cùng Vu Minh Dương nắm chung một cần câu, chơi đùa vui vẻ bên hồ.
Hắn quá yếu, trán liên tục toát mồ hôi, ta dịu dàng chu đáo lau khô cho hắn.
Không nhịn được, hắn hôn chụt một cái lên gò má đang ửng hồng vì nóng của ta.
“Mai hết thuốc, phu quân nhất định sẽ thương yêu nàng thật tốt. Thời Nghi ngoan của ta, phu quân chờ khổ lắm rồi.”
Ta dù ghê tởm vô cùng nhưng vẫn trách móc đấm nhẹ vào ngực hắn:
“Phu quân hư quá, ban ngày ban mặt nói những lời đáng xấu hổ như vậy, ta không thèm để ý đến chàng nữa.”
Ta giả vờ bỏ đi nhưng hắn đã kéo ta vào lòng.
“Ngoan nào! Để phu quân ngửi một chút cũng được. Ta đã hai tháng không đụng đến nữ nhân, sắp phát điên rồi.
“Ngoan, lại đây.”
Hắn ôm ta vào lòng, cúi đầu cắn một cái vào cổ ta.
Cơn đau dữ dội cùng mùi máu tanh lan tỏa nhưng ta vẫn nghiến chặt răng, chiều theo sở thích biến thái của hắn.
Thậm chí còn đỏ mặt, khiêu khích nhìn Trương Vân Dao.
Thấy Trương Vân Dao cùng Tạ Chiêu tức giận đến nắm chặt tay, ta mới mãn nguyện đẩy Vu Minh Dương ra:
“Nếu tỷ tỷ nhìn thấy, tỷ ấy sẽ trách ta vô phép mất.”
Vu Minh Dương ôm không được, cũng mất hết cả kiên nhẫn, lớn tiếng nói với Thôi Vân Dao:
“Quy củ gì chứ, không phải là muốn trèo lên giường tiểu Vương gia, bị tiểu Vương phi xé rách quần áo đánh cho mặt mũi bầm dập thì mới có quy củ à?”
Thôi Vân Dao tái mét mặt, nhìn về phía Tạ Chiêu đang mặt mày u ám, người run rẩy như cầy sấy,
Dù sao thì ai cũng biết Thôi Vân Dao bị tiểu Vương phi tát một cái, bị lột sạch quần áo nhưng Công chúa lại che giấu rất kỹ, Tạ Chiêu cũng không biết.
“A Dao, phu quân mệt rồi, đưa ta đến khuê phòng trước đây của nàng nghỉ ngơi một lát đi.”
Thôi Vân Dao mặt mày tái xanh, lắp bắp từ chối:
“Ta… ta sẽ bảo nha hoàn đẩy chàng qua, dù sao thì ta cũng phải chăm sóc muội muội và muội phu.”
Nàng nhìn ta cầu cứu.
Ta ân cần lắc đầu:
“Đều là người nhà, cần gì phải chăm sóc, tỷ mau đi đi.”
Vu Minh Dương chỉ mong Thôi Vân Dao đi rồi để hắn có thể sàm sỡ ta, cũng vội phụ họa theo:
“Mau đi đi, chậm chạp thế làm kinh động đến cá của ta.”
Tạ Chiêu vươn cánh tay dài, ôm Thôi Vân Dao vào lòng.
Thôi Vân Dao liên tục kêu lên, thân thể run rẩy đến mức có thể nhìn thấy rõ.
Nhưng Tạ Chiêu lại cắn vào tai nàng, cười lạnh nói:
“Sao nào, đến lời của phu quân cũng không nghe nữa sao? Muốn ta phạt nàng không?”
“Đừng!”
“Vậy thì ngoan ngoãn một chút, đừng gây phiền phức cho mọi người.”
Thôi Vân Dao như chết lặng, bị Tạ Chiêu đẩy đi.
Vu Minh Dương lắc đầu chép miệng:
” Tạ thế tử tuy mất hai trong ba chân nhưng cái còn lại lại đặc biệt dẻo dai, ban ngày ban mặt cũng muốn thể hiện bản lĩnh.”
Tiếp đó, hắn nhìn chằm chằm vào ngực ta bằng ánh mắt nhớp nhúa:
“Nương tử ngoan của ta…”
“Phu quân!”
Ta mềm mại nắm lấy bàn tay đang đưa tới của hắn:
“Nếu chàng không quan tâm đến sự bình yên sau này, ta sẽ chiều theo chàng.”
Hắn sợ hỏng người, không vui thu tay lại, lẩm bẩm một câu:
“Giả vờ trinh tiết liệt nữ cái gì, đợi ta khỏe lại, sẽ khiến nàng khóc lóc thảm thiết.”