Thử Thách Ái Tình

Chương 1-2


Học muội Thẩm Anh bốc trúng thẻ Thử Thách, chủ động hôn bạn trai tôi – Đoạn Tiêu.

Tôi lập tức đòi chia tay trước mặt mọi người, nhưng anh ta lại cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi.

“Đừng làm quá lên như vậy chứ.”

“Nếu em vì trò chơi mà đi hôn người khác, anh sẽ chẳng thèm để ý đâu.”

Đoạn Tiêu cứ khăng khăng cho rằng một đứa con gái ngoan ngoãn như tôi sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.

Lượt tiếp theo, bạn của anh ta, hotboy khoa Tài chính – Phó Tư Châu, cũng bốc trúng thẻ Thử Thách:

[Chọn một bạn nữ qua đêm cùng.]

Anh ấy thong thả đưa tay về phía tôi, khẽ nhếch môi cười.

“Tối nay muốn thử với anh không?”

Cuối cùng, tôi đặt tay vào lòng bàn tay anh ấy, đồng ý.

Tối hôm đó, Đoạn Tiêu gọi điện thoại cho tôi không ngừng.

01

Nội dung thử thách của Thẩm Anh là:

[Hãy chọn một bạn nam bất kỳ có mặt để hôn trong 3 phút.]

Ngay sau đó, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào Đoạn Tiêu đang ngồi cạnh tôi.

Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của cô ta.

Đoạn Tiêu chỉ cúi đầu, nghịch ngợm bàn tay tôi.

Như thể không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia.

Thẩm Anh rụt rè hỏi tôi:

“Học tỷ, em có thể mượn Đoạn học trưởng 3 phút được không ạ?”

Không khí yên tĩnh đến mức dường như ai nấy đều nín thở, hồi hộp và mong chờ xem “cảnh tay ba” này.

Tôi thực sự không hiểu nổi.

“Có nhiều bạn nam độc thân ở đây, sao em không hỏi người khác?”

Cô ta cứng họng, cắn môi tỏ vẻ khó chịu.

Nhưng vẫn di chuyển sang phía bên kia của bàn để hỏi những người đàn ông khác.

Tất cả đều từ chối, cho đến người thứ ba.

“Tôi không vấn đề gì.”

Người đàn ông cười nham nhở: “Hôn kiểu Pháp nhé?”

Thẩm Anh ngại đến mức sắp khóc, lắc đầu lia lịa.

“Không cần đâu, không cần đâu…”

Gã đàn ông kia uống hơi nhiều, liền nắm lấy tay Thẩm Anh, định hôn cô ta một cách thô lỗ.

Đoạn Tiêu, người vẫn luôn thờ ơ bên cạnh tôi, cuối cùng cũng không giả vờ nữa. Anh ta buông tay tôi ra, đứng dậy, kéo Thẩm Anh lại, lạnh lùng hỏi: “Bắt nạt một cô gái nhỏ thì vui lắm à?”

Thẩm Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Đoạn Tiêu, nhìn anh ta cầu cứu.

Tôi cũng nắm lấy tay áo anh ta.

Đoạn Tiêu quay đầu nhìn tôi.

Tôi không muốn làm anh ta mất mặt, nên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng:

“Em hơi đau đầu, anh đưa em về nhà được không?”

Đi với em đi, Đoạn Tiêu.

Bây giờ chỉ cần anh đi cùng em, em sẽ tin những gì anh nói, rằng anh chỉ thích mình em, không có tình cảm gì với Thẩm Anh, người cứ bám theo anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Anh ta né tránh tay tôi.

“Em biết đấy.”

“Anh không thể đi được.”

Nhìn thấy vành mắt tôi đỏ hoe, sắp khóc. Anh ta mới buông tay Thẩm Anh ra, ngồi xổm trước mặt tôi. Giọng nói trầm lắng pha thêm chút dỗ dành.

“Thẩm Anh là học muội khoa anh, anh phải bảo vệ cô ấy.”

“Uyển Uyển, ngoan nào.”

Anh ta đưa tay lên xoa nhẹ khóe mắt tôi, “Nếu thấy khó chịu thì đừng nhìn, đợi anh vài phút.”

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo anh ta, đến mức cổ tay áo sơ mi trắng của anh ta nhàu nhún cả lại.

“Đoạn Tiêu, nếu anh hôn cô ta, em sẽ chia tay với anh đấy.”

Mắt tôi khô khốc, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào. Nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nhấn mạnh:

“Em thật sự sẽ làm đấy.”

Đoạn Tiêu hết kiên nhẫn, từng ngón tay bẻ tay tôi ra.

Đứng dậy, nhìn xuống tôi.

“Đừng nhỏ nhen như vậy, Uyển Uyển.”

Bắt gặp ánh mắt của anh ta lúc này, tôi sững người.

Lần trước nhìn thấy ánh mắt này của anh ta là khi anh ta nghe thấy người giúp việc nhà anh ta muốn giới thiệu con gái mình cho anh ta.

Lời từ chối lịch sự nhưng ẩn chứa sự khinh thường vô tận.

02

Một người bạn của Đoạn Tiêu thấy không ổn, liền lên tiếng khuyên tôi.

“Chị dâu đừng quá nghiêm túc, chỉ là một trò chơi thôi mà.”

Bạn gái của anh ta thì thầm.

“Đúng vậy, thật mất hứng.”

“Không biết chơi thì đến bar làm gì?”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng.

Phó Tư Châu, người vẫn luôn im lặng ngồi ở góc phòng, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh ấy.

Anh ấy nhìn cô gái vừa lên tiếng, chống cằm, chậm rãi hỏi ngược lại:

“Bé biết chơi, vậy bé đi hôn tất cả đàn ông ở đây xem nào?”

Nói xong, anh ấy như chợt nhớ ra điều gì, ừ một tiếng.

“Trừ tôi ra.”

“Tôi không biết chơi.”

Dường như anh ấy rất biết cách nói vừa đủ để cô gái kia xấu hổ, nhưng cũng không đến mức trở mặt.

Quả nhiên, cô gái kia ấp úng mãi, mặt đỏ bừng nhưng cũng không nói được gì.

Phó Tư Châu cắn nhẹ điếu thuốc, châm lửa.

Ngửa người ra sau ghế, ném chiếc bật lửa kim loại lên bàn trà, khinh thường đáp trả lại bằng chính câu nói của cô ta:

“Mất hứng.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy không chớp mắt, không ngờ anh ấy là bạn của Đoạn Tiêu mà lại lên tiếng bênh vực tôi.

Bất ngờ đến mức hai người kia hôn nhau 3 phút kết thúc, tôi mới hoàn hồn, bỏ qua cả bước đau lòng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.