1
Trong phòng chỉ bật chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt, đường nét tinh tế của Trần Trí Nam dưới ánh sáng trở nên quyến rũ hơn.
Tôi vòng tay qua cổ hắn, lười biếng ra lệnh: “Hôn tôi.”
Ánh mắt Trần Trí Nam chợt tối sầm lại, hắn không ngần ngại cúi đầu hôn tôi.
Khi đôi môi chạm nhau, âm thanh ám muội vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, nghe đặc biệt rõ ràng.
Không biết đã bao lâu, đến khi tôi không thở nổi nữa, phải đá vào chân hắn, Trần Trí Nam mới miễn cưỡng buông tôi ra.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hơi thở bỗng trở nên nóng bỏng, hắn nhìn tôi thật sâu rồi lại muốn cúi đầu hôn tiếp.
Nhưng tôi né ra.
“Đến muộn thế này, bị cô gái nhỏ nào làm chậm trễ à?”
Tôi ra vẻ chất vấn.
Ngón tay lạnh lẽo của Trần Trí Nam bóp nhẹ gáy tôi, giọng khàn khàn: “Không có cô gái nào cả, anh đang đàm phán với đối tác.”
“Thế này mới đúng.”
Tôi thưởng cho hắn một nụ hôn ở khóe môi.
Trần Trí Nam quay đầu bắt lấy môi tôi, vội vã hôn lên.
Một tay hắn đã bắt đầu kéo dây áo của tôi.
Tôi giữ tay hắn lại.
“Đến muộn không được đâu.”
Tôi quay lại ngồi trên sofa, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa vành tai hắn, thì thầm: “Hôm nay phạt anh quỳ phục vụ tôi.”
Vừa dứt lời, tôi tháo máy trợ thính của hắn ra, ném lên bàn bên cạnh.
Trần Trí Nam không thích những cô gái quá táo bạo, càng ghét những cô gái quá cởi mở.
Tình cờ tôi lại táo bạo và cởi mở.
Vì vậy, tôi rất thích tháo máy trợ thính của hắn trên giường rồi ghé sát tai hắn nói những lời không kiêng nể.
Dù sao sau khi tháo máy trợ thính, hắn cũng không nghe thấy gì.
2
Tôi đã ao ước Trần Trí Nam nhiều năm.
Khi còn là học sinh, hắn là bông hoa cao quý khó gần, lại có vị hôn thê thanh mai trúc mã luôn bên cạnh.
Ban ngày tôi thèm thuồng nhìn họ cùng nhau đi học, ban đêm thì cầu khấn và bói Tarot hỏi xem khi nào họ sẽ cãi nhau chia tay.
Đến khi lên đại học, hai người họ vẫn tình cảm mặn nồng, tôi đành tìm một bạn trai có chút giống hắn để thỏa mãn.
Ban đầu tôi nghĩ cả đời này mình sẽ không có cơ hội, nhưng sau đó nhà họ Trần đột nhiên gặp khủng hoảng.
Ba của Trần Trí Nam thất bại trong kinh doanh, chịu áp lực lớn nên đã tự tử.
Mẹ hắn chứng kiến ba hắn nhảy lầu, lên cơn đau tim và phải nhập viện ICU.
Trần Trí Nam đang ở ngoài tỉnh nhận được tin, vội vàng trở về nhà nhưng lại gặp tai nạn giao thông, từ đó mất thính giác.
Cô bạn thanh mai trúc mã của hắn lúc này lại chọn ra nước ngoài theo ba mẹ, không để lại một lời.
Bông hoa cao quý từ trước rớt xuống thần đàn, sa sút đến mức không mua nổi một chiếc máy trợ thính.
Nghe tin, tôi lập tức bỏ bạn trai, kết thúc kỳ nghỉ và bay về nước.
Mọi người đều nghĩ tôi về để cứu rỗi Trần Trí Nam.
Nhưng tôi không phải.
Tôi về để nhân cơ hội lợi dụng hắn.
3
Khi tôi tìm thấy Trần Trí Nam, hắn đang ở trong một căn phòng thuê nhỏ hẹp.
Tôi ném một chiếc máy trợ thính và vài thẻ ngân hàng trước mặt hắn, sau đó gõ một dòng chữ trên điện thoại cho hắn xem.
“Ngủ với tôi, tất cả những thứ này đều là của anh.”
Trần Trí Nam nhìn tôi một cái, trong đáy mắt hắn không hề gợn sóng, như thể đã từ bỏ sinh mệnh, không còn gì để mất.
Cho đến khi lăn lên giường, tôi vẫn có chút chóng mặt.
Người tôi mong nhớ suốt bao năm nay giờ đang trần truồng ôm tôi hôn, ai mà không mơ màng?
Đặc biệt là…
Tôi cắn môi dưới lén liếc một cái, thầm cảm thán.
Chịu đựng được đồ giả mạo kia bao nhiêu năm, tôi thực sự rất đói khát.
“Không thoải mái sao?”
Thấy tôi lơ đãng, Trần Trí Nam tưởng mình kỹ thuật không tốt.
“Không phải.”
Tôi cười, ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng nói một câu mà người đàng hoàng nghe xong cũng phải đỏ mặt tía tai.
Hắn nhíu chặt lông mày, đột nhiên quay đầu tránh xa tôi một chút.
Lúc đó tôi mới nhớ ra, đối với những cô gái thổ lộ trực tiếp, Trần Trí Nam cực kỳ ghét, thậm chí còn lười từ chối một cách lịch sự.
Hắn có lẽ thích những cô gái dịu dàng đoan trang.
Tôi không phải, nhưng cô bạn thanh mai trúc mã của hắn thì là như vậy.
Nếu hắn không thích nghe tôi nói chuyện, vậy thì không cho hắn nghe nữa.
Tôi đưa tay tháo máy trợ thính đã ướt đẫm mồ hôi trên tai hắn rồi ném xuống đất.
Không ai được phép làm tôi ấm ức.
Tôi vuốt ve cơ bụng của Trần Trí Nam, không ngần ngại nói những lời điên rồ.
4
Bốn năm trôi qua, Trần Trí Nam đã được tôi “dạy dỗ” rất ngoan ngoãn.
Chỉ cần tôi hừ một tiếng, hắn cũng hiểu ngay là nhẹ hay nặng.
Thỉnh thoảng hắn có không nghe lời, tùy tiện làm theo ý mình, nhưng cũng không bao giờ vượt qua giới hạn của tôi.
Hậu quả của việc có một bạn giường hoàn hảo là tôi dậy muộn, không thể tận mắt chứng kiến món quà sinh nhật bất ngờ của Trần Trí Nam.
Tôi cầm lên chiếc hộp nhỏ trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn bạc nhỏ, không có trang trí gì dư thừa, rất đơn giản.
Tôi cẩn thận đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của mình.
Không to không nhỏ, vừa vặn, như được đo ni đóng giày.
Tôi giơ tay lên, tận hưởng vẻ đẹp của nó dưới ánh nắng.
Cho đến khi người giúp việc dưới nhà nhắc nhở bữa sáng sắp nguội, tôi mới lưu luyến thu tay lại.
“Dì Lưu, đẹp không?”
Xuống đến tầng một, tôi vui vẻ quay một vòng, giơ tay phải ra khoe với dì Lưu: “Trần Trí Nam tặng đấy.”
“Đẹp, đẹp.”
Dì Lưu biết tôi thích Trần Trí Nam đến mức nào, bà đùa:
“Ông bà chủ tặng túi, quần áo, xe sang cũng không thấy con thích đến thế, chỉ là một chiếc nhẫn bạc mà con lại coi như bảo bối.”
“Không giống nhau!”
Tôi ngồi xuống ghế sofa, vừa mở điện thoại vừa phản bác dì Lưu: “Đó là Trần Trí Nam…”
Bức ảnh vừa hiện ra trên màn hình làm tôi im bặt.
Là Tống Vi, người đã mất liên lạc nhiều năm, cô bạn thanh mai trúc mã của Trần Trí Nam.
Trong bức ảnh, Tống Vi mặc một chiếc váy dài, ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương lớn cầm một tấm thiệp mỏng.
Trên thiệp có một câu nói đầy lãng mạn:
“Khi yên tĩnh nghĩ về em, tôi cảm thấy mọi thứ thật không thể tin được.”
Mà sau lưng cô ta, Trần Trí Nam đã rời khỏi nhà từ sáng sớm với lý do có việc gấp đang cúi đầu chỉnh tay áo, một bên mặt rất dịu dàng.
Dòng trạng thái đi kèm:
“Hóa ra băng sơn cũng biết nói lời yêu thương.”
Những người bạn của Trần Trí Nam, những người luôn xem thường tôi, đã thi nhau bình luận.
“Chả trách không cho chúng tôi đi đón, hóa ra người trong lòng đã đến từ lâu.”
“Bông hoa cao quý vì em mà cúi đầu, chị Tống của chúng tôi đúng là số một.”
“Thiệp cưới của hai người chờ đến hoa sắp tàn rồi, mau cho tôi một tin chính xác đi.”
Tống Vi trả lời dưới bình luận cuối cùng: “Sắp rồi, đến lúc đó để Trí Nam mời anh làm phù rể nhé.”
Tôi ngây người nhìn chiếc nhẫn kim cương to như quả trứng bồ câu trên tay Tống Vi rồi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn bạc trơn không có chút trang trí nào trên tay mình.
Không biết bao lâu sau, một tiếng động lớn vang lên khiến tôi giật mình tỉnh lại.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết từ nắng đã chuyển sang âm u, bên ngoài bắt đầu có mưa lớn.
5
Khi Trần Trí Nam về, tôi vẫn còn đang ngủ.
Giường bên cạnh bỗng nhiên lún xuống một chỗ, hắn nắm lấy ngón áp út của tôi, nhẹ nhàng lắc lắc:
“Dì Lưu nói em cứ ngủ mãi, có muốn ăn mì anh nấu không?”
Tôi không nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu.
“Thương Minh Gia.”
Tôi đang cúi đầu ăn mì, Trần Trí Nam đột nhiên lên tiếng:
“Tại sao không đeo nhẫn anh tặng, không thích à?”
Tôi ngừng lại một chút, trả lời bình thản: “Cũng được, chỉ là hơi đơn giản quá.”
Thực ra rất đẹp, nhưng so với của Tống Vi thì chẳng thể khoe được.
Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng “tích tắc” của đồng hồ.
Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng nói:
“Công ty mới của anh đang dần khởi sắc, gần đây anh đang đàm phán một hợp đồng lớn. Nếu thành công, anh sẽ có thêm đầu tư lớn hơn. Lúc đó, anh sẽ tặng em một cái tốt hơn, mua cho em một biệt thự nhìn ra biển mà em thích.”
Ý là gì đây?
Tống Vi ở nhà họ Trần, còn tôi thì ở bên bờ biển?
Hắn định nuôi tôi làm tình nhân bên ngoài sao?
Tôi nhắm mắt lại.
Đây là báo thù của Trần Trí Nam sau khi vực dậy sao?
Tôi xem hắn như kẻ bao nuôi, còn hắn thì kết hôn rồi xem tôi như tình nhân, không cho bước vào cửa nhà họ Trần.
Nếu để hắn thành công, sau này còn không biết sẽ có chuyện gì chờ đợi tôi nữa.
Nhớ lại những gì mình đã làm và nói với hắn trên giường, tôi rùng mình ớn lạnh.