Trước khi căn biệt thự của tôi bị đem đi đấu giá, tôi vô tình nhặt được một chiếc hộp vàng dưới tầng hầm.
[Ding! Hệ thống đã được kích hoạt. Vui lòng chọn một trong các mục tiêu công lược dưới đây.]
Ba tuỳ chọn hiện lên trên bảng: [Boss], [Top Rank], [Rough Man].
Tôi thấp giọng lầm bầm: “Không có ảnh minh hoạ à?”
[Ký chủ yên tâm, hệ thống đã chọn lọc kỹ càng, đảm bảo ký chủ sẽ hài lòng.]
Tôi suy nghĩ một lúc rồi vui vẻ nói: “Đương nhiên là ông chủ rồi, có hắn tôi mới có thể quay về thời kỳ hoàng kim được chứ.]
Không biết có phải do tôi hiểu lầm gì hay không, nhưng hình như hệ thống đang load lại thì phải…
Có thể do là người dùng mới, hơi quá tải đi.
[Được rồi, bây giờ tôi sẽ là thông tin của anh ba, Trọng Tư Khải.]
Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, tôi đã thành công gặp được người đàn ông đó ở tầng dưới của công ty Trọng Khải.
Đại khái thì cốt truyện này khá sáo rỗng, tôi lao đến, anh ta đỡ lấy tôi, một vòng mà xoay, cuối cùng mắt chạm mắt, đỉnh điểm của sự mơ hồ.
Người đàn ông trước mặt như thể nhìn thấu tôi, lặng lẽ nhìn tôi.
Nếu là thật, tôi sẽ phủi m.ô.n.g bỏ đi mà không nhận tội.
Nhưng bây giờ, anh ta chính là mục tiêu của tôi.
Tôi mỉm cười, xoa gáy nói: “Tư Khải, đã lâu không gặp.”
Vâng, chính xác là tôi đã biết anh sếp này từ lâu rồi.
Nói thẳng ra là thù không đội trời chung.
Trước ngày hôm nay, địa vị của anh ta ở Bắc Kinh còn không bằng một cái móng chân của tôi.
Tôi là tư bản, nhưng lại bị đ âm sau lưng, bị kẻ gian đè xuống bãi cỏ tr a t ấn.
Tôi nhớ có lần rủ anh ta đi mua sắm. Được nửa đường thì anh ta nói công ty có việc gấp cần giải quyết nên đã bỏ đi.
Đêm đó, tôi tr ói anh ta dưới tầng hầm, sợi dây gai quấn quanh người khiến anh ta không ngừng c o gi ật.
“Cô Ôn, có chuyện gì vậy?”
Đ ập tan cảnh tượng đó trong đầu, tôi nhìn thẳng vào mắt Trọng Tư Khải, nhỏ nhẹ hỏi: “Tư Khải, đột nhiên anh lại xa lạ với em thế? Em chỉ muốn mời anh cùng dùng bữa thôi.”
“Được.”
Tôi nhất thời không đoán ra Trọng Tư Khải đang nghĩ gì, gấp gáp đòi gặp hệ thống nhân lúc không ai chú ý: “Hệ thống, hệ thống, có đường tắt nào để công lược không? Tôi sợ hắn tr ả th ù tôi.”
Im lặng hồi lâu, hệ thống dửng dưng trả lời: [Tôn trọng vận mệnh ký chủ, gác lại âm mưu.]
Ôi, đúng là hổ sa cơ bị chó ứ c hiếp, ngay cả hệ thống cũng quay đi không thèm tương trợ.
Một bữa ăn khiến tôi sợ hãi đến mức run lên.
Nhưng Trọng Tư Khải vẫn thong thả dùng bữa, lịch lãm như một quý ông.
Chec sớm hay muộn cũng là chec, chi bằng chủ động xuất kích đi.
Tôi đứng dậy, vặn vẹo eo thon, ngồi bên cạnh Trọng Tư Khải, mắt to long lanh hai hàng lệ nhìn lên, ngây thơ nói: “Tư Khải ca, anh có thể giúp em không?”
“Giúp thế nào?”
Tôi cúi đầu, cố nén nước mắt: “Nhà bị đem đi đấu giá rồi, em bây giờ… chính là một kẻ vô gia cư.”
Trọng Tư Khải vô cùng bình tĩnh xem tôi bày trò, vẻ mặt còn có chút thích thú.
Tôi nhắm chặt hai mắt, dựa vào anh mà khóc: “Tư Khải ca, huhuhu…”
Trọng Tư Khải nhéo cằm tôi, cười gian tà: “Được rồi. Tôi sẽ bao cho em một dãy phòng ở tầng 1 khách sạn tập đoàn Trọng thị. Đêm nay có thể ở lại đó.”
Khách sạn á? Sao không ném tôi về nhà chứ?
Không để tôi suy nghĩ nhiều, anh ta đã ghé vào tai tôi, thì thầm: “Thật ra tôi thích cách làm trước kia của em hơn.”
“Loại gì? Tầng hầm á…”
Vừa thốt ra, tôi liền tập tức bịt miệng lại.
Không vui gì mà nói ra cả.
Nhưng mà hình như Trọng Tư Khải lại thích…
Tôi là người xấu hổ.
“Tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
“Lần này để tôi tiếp em.”