Gia đình tôi sửa nhà có thuê một lão thợ mộc.
Mẹ tôi keo kiệt, đã trừ đi rất nhiều tiền công của lão, mà đó lại là số tiền phẫu thuật để cứu mạng cháu trai của lão.
Trước khi đi, lão thợ mộc nói rằng sẽ làm cho gia đình tôi sống không được yên ổn.
Kể từ ngày đó, gia đình tôi bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ.
Đầu tiên là mẹ tôi bị ngã g/ãy chân, sau đó là bố tôi hoảng hốt giật mình dậy lúc nửa đêm, nói rằng có người đã b/óp c/ổ ông.
Từ đó, gia đình tôi liên tục xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng người mất nhà tan.
1.
Lúc sửa nhà, mẹ tôi có ra khu chợ nhân công, tìm một lão thợ mộc.
Lão thợ mộc có khuôn mặt hiền lành, đôi mắt nhân hậu, lão trông khoảng tầm sáu mươi tuổi, thân hình cường tráng.
Khi nhìn thấy tôi và em gái, lão còn rất nhiệt tình lấy kẹo trong túi ra. Tất nhiên, viên kẹo trong tay lão là viên kẹo có hình dạng cũ kĩ, bẩn thỉu.
Tôi và em gái đều không dám ăn.
Mẹ tôi yêu cầu lão đóng rất nhiều đồ đạc, từ đồ nhỏ như cái ghế, lớn như chiếc tủ. Ngoài ra còn có đủ các đồ nội thất.
Lão vui vẻ đồng ý, bắt tay ngay vào việc.
Tay nghề của lão thực sự không có gì để bàn. Rõ ràng là một đôi tay thô ráp, nhưng những thứ ông làm ra đều có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật.
Tôi và em gái rất ngạc nhiên. Cả hai đưa mắt nhìn ông làm việc không rời, vì thế mà bị mẹ la không ít lần.
Cứ như thế, suốt cả một tháng trời, lão thợ mộc đã làm xong tất cả đồ nội thất một cách xuất sắc.
Nhưng đến lúc trả tiền công thì mâu thuẫn đã xảy ra.
Từ trước đến nay mẹ tôi là người keo kiệt, lúc trả tiền công, bà bắt lỗi lão bằng nhiều cách khác nhau, hoặc là nói rằng chiếc tủ có một cái lỗ, hoặc là nói lão đã lén cắt xén nguyên liệu, bất ngờ hơn là bà đã trừ bớt đi hơn một nửa số tiền công so với lúc thỏa thuận ban đầu.
Lão thợ mộc gấp gáp nói: “Tôi đã làm nghề này hơn 20 năm, chưa bao giờ làm gì trái với lương tâm. Tôi chỉ dùng những vật liệu tốt thôi.”
“Thỏa thuận nói là ba mươi nghìn thì phải trả ba mươi nghìn, thiếu một xu cũng không được.”
“Đừng nói nhảm nữa, chỉ có mười hai nghìn thôi, không có hơn đâu.” Mẹ tôi chống eo, nhìn ông với vẻ mặt khinh thường.
“Cô sống trong ngôi nhà lớn như vậy, đâu cần phải bớt mấy đồng tiền lương ít ỏi của tôi chứ? Cháu trai tôi còn đang nằm trong bệnh viện, đang cần tiền gấp để chữa bệnh.” Lão thợ mộc liên tục van nài.
Nhưng cho dù lão có van xin thế nào thì mẹ tôi cũng nhất quyết không chịu nhường.
Bố tôi không nhìn được nữa, không nhịn được nói: “Trả cho ông ấy đi, ông ấy cũng không dễ dàng gì.”
Nhưng ở trong nhà mẹ tôi là người nắm quyền, lúc này lại nổi tính chua ngoa đanh đá, một chút cũng không chịu nhường nhịn.
“Ông ta không dễ dàng, thì anh dễ dàng à? Tiền của ai cũng không phải là tiền từ trên trời rơi xuống!”
Lão thợ mộc không ngừng van xin, liên tục chắp tay vái lạy.
“Cầu xin cô hãy thương xót cho chúng tôi.”
“Nếu cô đưa dư tiền, muốn cho tôi mượn, tôi cũng sẽ viết giấy nợ mà.”
“Cháu tôi đang nằm viện, nó là người thân duy nhất của tôi.”