1.
Ta là vị công chúa được nuông chiều có thể gọi là quá mức. Cũng vì từ lúc sinh ra ta đã có một thân thể yếu đuối, chỉ thở thoi thóp chút hơi tàn.
Phụ hoàng là thiên tử cửu ngũ chí tôn, chuẩn bị tam sơn lưỡng hồ* để làm quà tặng chỉ vì để có được một vị kì nhân* đệ nhất thiên hạ giúp ta có thể tiếp tục kéo dài được mạng sống.
*Tam sơn lưỡng hồ: ba núi hai hồ
*Kì nhân: kiểu người phi thường, có phần khác lạ.
Cũng phải nói rằng, kì nhân đúng là kì nhân.
Ông ấy bảo rằng, sao tử vi của ta nhập nê cung, sao Thiên Lang lệch về phía đông, nói ngắn gọn lại là có được phúc dày nhưng lại bạc mệnh.
Phải cần có người kém may mắn nhưng lại có mệnh tốt ở bên cạnh ta, mới có thể cứu lấy được cái mạng nhỏ này của ta.
Phụ hoàng ngay lập tức hướng về tiểu thứ tử mà người người ruồng bỏ ở phủ thừa tướng, ban tên là [Đa Thọ], cùng ta sớm chiều bên nhau giúp ta kéo dài được tuổi thọ.
Từ khi huynh ấy vào sống ở Phượng Nghi cung, cơ thể đầy bệnh tật của ta đang khỏe lên trông thấy.
Còn phía Mộ Đa Thọ, ngày càng sụt cân thấy rõ, từ một chiếc bánh bao mập mạp trắng trẻo xinh đẹp thoáng cái đã biến thành một con ma bệnh tật héo ho gầy mòn.
Lúc đầu thì ta cũng chẳng hề hiểu rõ chuyện này.
Mãi cho đến khi ta tám chín tuổi mới vô tình biết được, khi ấy ta vội tiến đến ôm chằm lấy huynh ấy khóc lớn, trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Bất chấp sự ngăn cản từ mọi người, ta dẫn huynh ấy đến trước Phụng Tiên điện, ở trước linh vị của liệt tổ liệt tông, ta thề rằng.
“Chỉ cần Cao Sính Đình ta đây còn sống một ngày, thì không cho phép Mộ Đa Thọ được ch.ết trước ta, Chúng ta sống phải cùng sống ch.ết phải cùng ch.ết.”
Đôi mắt huynh ấy trong sáng tựa viên ngọc lưu ly, dường như đang chập chờn d.a.o động. Trầm tư một lúc lâu mới dùng giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại đáp lại lời ta.
“…Được.”
Huynh ấy nói: “Sống ch.ết không rời, lòng trung thành kiên định.”
Những lời định ước thời thơ ấu, dù sao cũng chẳng thể nào vượt qua nổi được những biến cố bất ngờ.
Ngày xuân năm ấy, mẫu hậu qua đời.
Trong ngày quốc tang, ta nhìn thấy một ông già đầy kì lạ có mái tóc và bộ râu đều bạc trắng.
Ông ấy bước đến ôm lấy ta, bảo ta gọi “ ông ngoại”.
Ông ngoại ta là Bắc Cảnh Phiên Vương, một đời chinh chiến, ông ấy chẳng hề tin vào những hành động thần thần quỷ quỷ, ông đến xin ý chỉ muốn dẫn ta về Bắc Cảnh cùng ông.
Phụ hoàng vốn dĩ luôn sợ binh quyền uy nghi của ông ngoại thế nên chẳng thể nào từ chối.
Tin tức truyền đến, Mộ Đa Thọ lại lâm bệnh nặng, đang hôn mê bị đưa về lại phủ thừa tướng.
Còn ta lại bị túm phía sau áo , như một con gà con bị ném đi xa khỏi kinh thành, đưa về phương bắc xa xôi kia.
Đằng đẵng 10 năm, ta và Mộ Đa Thọ chẳng hề gặp mặt nhau.
Một ngày nọ của mười năm sau, ta đang trên thao trường đơn độc đấu với ba tên to con , bỗng một tỳ nữ từ vương phủ chạy đến nói rằng có bí mật muốn nói với ta.
Bí mật ấy là có thư đến từ phủ thừa tướng ở Kinh thành. Mộ Đa Thọ bị ép cưới An Ninh quận chúa.
Nghe đâu có người nói rằng, cô ta lẳng lơ, phóng đãng thành thói, không tuân nữ đức — và cũng không tôn trọng được nam nhân.
Nhìn trúng thì cướp lấy chán chê thì quăng đi.
Trong thư câu từ khẩn thiết, chân thành, cầu xin ta xem như là nể mặt tình cảm thời thơ ấu mà giúp huynh ấy một lần.
Chưa hết, trên bao thư còn dấu vết những vệt nước nhỏ đã khô, từng giọt từng giọt trông như nước mắt.
Thật .quá đáng mà !
Ta chẳng nói lời nào, xoay mình nhảy lên ngựa, vượt ngàn dặm đường để đến cứu tiểu trúc mã của ta.
—-
—-
—- Nhưng sau đó thì sao? Ta lại cứu nhầm người rồi.