1
Kế mẫu ngồi trang nghiêm trên đại sảnh.
Xung quanh bà ta tề tựu toàn những quý phu nhân, trò chuyện rất vui vẻ.
Bên cạnh là phu nhân Thượng thư, nở nụ cười rạng rỡ, cúi đầu trước kế mẫu ta, giọng đầy nịnh bợ:
“Nghe đồn phu nhân của tể tướng là người hiền đức nhất trong việc quản gia, nay còn thương cảm mà tìm cho đứa con riêng ngốc nghếch của phu quân một mối nhân duyên tốt đẹp thế này.”
“Nếu là nhà ta, ắt hẳn đã lột trần cái thứ hèn hạ này, vứt vào kỹ viện bẩn thỉu nhất, cho người ta giày vò.”
Bà ta nói lời đầy ác độc, nhưng lại là những lời kế mẫu ta thích nghe nhất.
Kế mẫu ta mỉm cười:
“Đúng là con bé này có phúc, trong bao nhiêu lá thăm như vậy, nó lại chọn trúng thế tử của Hầu gia Ỷ Dương, một chàng trai tốt thế này.
“Sao có thể không gọi là duyên trời định được?”
Nói rồi, bà ta vẫy tay gọi ta:
“Chó con, lại đây.”
Lúc đặt tên ta, bà ta bảo rằng đặt tên hèn mọn thì dễ nuôi.
Ta mút ngón tay, ngờ nghệch bước tới, ngây ngô gọi:
“Mẫu thân.”
Bà ta dùng khăn tay lấy một nắm đất lẫn sỏi từ chậu hoa, gói lại rồi đưa cho ta:
“Chó con ngoan, mẫu thân cho con kẹo, ngoan ngoãn ăn kẹo đi, hôm nay mới có cơm mà ăn.”
Ta ngây thơ nhìn bà ta.
Giữa ánh mắt chăm chú của bao người, ta vui vẻ nhét nắm bùn vào miệng, vừa nhai vừa không ngừng nói: “Cảm ơn mẫu thân” “Mẫu thân đối tốt với chó con quá.”
Họ bật cười rộn ràng, cười đến nghiêng ngả rồi hỏi ta:
“Chó con, ngọt không?”
Ta nhe hàm răng đầy bùn đất mà cười hớn hở:
“Ngọt, ngọt lắm!”
Phu nhân Thượng thư cười đến mức không đứng thẳng người lên được, chỉ vào ta, nói với kế mẫu ta:
“Thật không ngờ đứa con ngốc nhà bà lại hiểu chuyện đến vậy.”
Kế mẫu ta mỉm cười không nói, dùng khăn lụa che nửa mặt với vẻ chán ghét mơ hồ, rồi phất tay cho người lôi ta xuống.
Họ kéo ta đến bên chuồng chó, vừa đạp vừa cười nói:
“Ngốc vẫn là ngốc, đến mức này mà không biết tự tìm cái chết, sống còn thua cả một con chó.”
“Nếu là ta, ta đã thà c.h.ế.t còn hơn!”
“Ai nghe chuyện này mà tin nổi đây là tiểu thư nhà Tể tướng, thật chẳng khác gì kẻ ăn mày hèn hạ nhất.”
“Chỉ dựa vào nó mà đòi cưới thế tử Hầu gia Ỷ Dương? Thế tử đúng là đói quá ăn quàng rồi!”
Trong lúc họ đùa giỡn, ta vẫn cười toe toét, giơ nắm đất chưa ăn hết lên:
“Tỷ ơi, kẹo đường đỏ…”
Những tiếng khinh bỉ phun xuống cạnh ta.
Họ vội vàng lánh xa.
Lúc đó ta mới đặt nắm đất xuống, bò sang bên cạnh ra sức móc họng.
Cho đến khi nôn mửa đến trời đất quay cuồng, chẳng còn gì để nôn, ta mới ngồi đó, nhìn về hướng chính điện náo nhiệt mà nở một nụ cười.
Cười đi.
Đợi khi các ngươi cười thỏa rồi.
Mạng các ngươi sẽ là của ta.
2
Ta vốn dĩ cũng là một người bình thường.
Chỉ là năm đó, phụ thân ta đỗ Trạng Nguyên, cưỡi ngựa qua phố Ngự, áo đỏ cài hoa, làm kinh ngạc bao thiếu nữ đợi gả trong thành.
Trong số đó có kế mẫu ta, công chúa Bộc Dương năm xưa.
Khi ấy, nàng đứng trên lầu Ngộ Tiên Các, đưa bàn tay trắng ngần, mảnh mai chỉ về phía xa, miệng ngọc khẽ thốt, liền định đoạt thân phận Phò mã của phụ thân ta như bây giờ.
Ban đầu, phụ thân không muốn, nói rằng: “Vào cửa nhà quyền quý, chẳng khác nào biển sâu thăm thẳm.”
Câu nói này dành cho cả nữ nhân lẫn nam nhân.
Phụ thân ta vừa mới đạt được một tiền đồ rực rỡ, hơn nữa trong nhà còn có mẫu thân ta, một thê tử mỹ miều dịu dàng.
Dù là ai cũng không nỡ từ bỏ điều ấy.
Vì thế, công chúa Bộc Dương tự mình tìm đến phụ thân ta, bỏ thuốc mê vào rượu, rồi qua một đêm mây mưa.
Nàng chỉ vào n.g.ự.c của phụ thân ta, nói rằng, chỉ cần người đồng ý làm Phò mã của nàng, nàng sẽ thỉnh ý với hoàng huynh, ban cho phụ thân ta chức vị Tể tướng, đứng trên vạn người.
Phụ thân ta vuốt ve mái tóc của công chúa, đưa lên mũi khẽ ngửi:
“Nhưng đó là thê tử đã cùng ta trải qua từ những ngày gian khó.”
Công chúa mỉm cười, lật người đè phụ thân ta xuống:
“Vậy thì ngươi càng phải mang trái tim của nàng dâng lên trước mặt ta – vinh hoa phú quý hay thê tử bần hàn, tài trí của ngươi chắc sẽ không chọn sai chứ?”
Thời thơ ấu, khi ta nhìn thấy hai con thú dữ, bị dục vọng khống chế đến cực độ, quấn quýt lấy nhau, chỉ cảm thấy từng cơn buồn nôn.
Ta chạy ra ngoài, định nói cho mẫu thân biết tất cả.
Nào ngờ hôm đó, mẫu thân ta vừa ra ngoài trả lễ, khi trở về, ta thậm chí còn chưa kịp đến gần nàng, đã bị phụ thân kéo đi.
Ta muốn ngăn cản, nhưng phụ thân thô bạo hất ta ra. Đầu ta đập vào tảng đá Thái Hồ, ngất lịm đi.
Khi ta tỉnh lại, bầu trời đầy sấm chớp đùng đoàng.
Ta gắng sức chạy đến thư phòng của phụ thân, vừa kịp nhìn thấy đôi tay quen cầm bút mực ấy đang giơ cao thanh đao thép hướng về mẫu thân.
Người từng nhát từng nhát cắt rách da thịt của mẫu thân, cắt đứt gân tay gân chân của nàng.
Chỉ để nghe tiếng thét đau đớn của nàng làm vui cho công chúa đang ngồi xem kịch.
Mẫu thân càng thét lớn, công chúa càng cười to.
Cho đến khi ánh mắt của mẫu thân xuyên qua khe cửa, rơi trên người ta—
Nàng không vùng vẫy nữa.
Cũng chẳng thét lên nữa.
Máu của mẫu thân chảy qua bậc thềm, loang đến chân ta.
Ta nhìn mẫu thân trong căn phòng ấy, cắn chặt răng đến bật máu, cũng không hô một tiếng nào.
Công chúa bị cắt đứt hứng thú, giận dữ.
Nàng ra lệnh phụ thân ta mổ phanh n.g.ự.c mẫu thân, xem thử trái tim của nàng có phải sinh ra để đối đầu với hoàng gia không.
Ánh chớp trắng xóa chiếu rọi thanh đao sáng loáng.
Dưới lưỡi đao là khuôn mặt trắng bệch không còn sự sống của mẫu thân, nàng nhìn ta trừng trừng, không nhúc nhích.
Ta muốn xông vào.
Nhưng từ khi ta bước chân vào viện này, đã bị nhũ mẫu gắt gao giữ chặt trong lòng, bà lấy tay bịt miệng ta lại, nước mắt lưng tròng nói với ta:
“Lan Sinh, con phải sống tiếp.”
Ta không ngừng rơi nước mắt, ra sức gật đầu.
Từ đêm đó, ta không còn gặp lại nhũ mẫu nữa.
Còn phụ thân ta thì đem trái tim vẫn còn chút hơi ấm, dâng lên trước mặt công chúa.
Gió ngừng mưa tạnh, cầu vồng trắng vắt ngang trời.
Từ ngày ấy, phụ thân ta trở thành Phò mã, nhậm chức Tể tướng.
Ta cũng thành kẻ si ngốc.
Người ta đều nói, vì ta ham chơi, đập đầu vào đá mới ra nông nỗi này.